Việc đầu tiên sau khi Tạ Mục Trì về nhà chính là nằm tại sofa rồi nhắn tin cho Hứa Nguyệt Y, để lại ấn tượng đầu tiên với người mình thích là quan trọng nhất, cho nên anh cần phải tìm đủ mọi cách để gây ấn tượng tốt mới được.

Trong khi anh còn đang suy nghĩ thì mẹ anh - Khương Tuệ Lương và em gái nhỏ - Tạ Yếm Tranh cũng đi đến, vừa ngồi xuống ghế đã nhìn anh như sinh vật lạ, sau đó còn nói:

- Mẹ ơi, nhìn anh hai cười kinh dị quá đi.

- Mẹ cũng thấy vậy.

Tạ Mục Trì nghe thấy vậy liền ngồi dậy đưa mắt nhìn mẹ và em gái, sau đó lại thở dài, nói:

- Cha đi công tác chỉ mới có hai ngày thôi mà hai người đã bắt đầu có dấu hiệu của bệnh rồi à?

- Thằng nhóc này, ăn nói dễ nghe hơn không được sao?

Tạ Mục Trì còn nhún vai không quan tâm lắm, điều này làm cho Khương Tuệ Lương thấy hối hận muốn chết, cái đứa nhỏ này từ trước đến nay luôn là đứa trầm ổn, rồi không biết khi đi học có cú sốc tâm lý gì hay không, tự nhiên lại thay đổi tính nết, vừa hung dữ lại hay nói móc nữa chứ.

Khi bà ấy hỏi Tạ Ân Quốc - em trai cách hai tuổi, thì cậu ấy cũng lắc đầu nói không biết. Hỏi sang con gái nhỏ Tạ Yếm Tranh thì con bé càng không biết.

Cuối cùng sau đó hơn nửa năm thì Khương Tuệ Lương cũng đã moi được một chút thông tin từ miệng của Kiều Luân Vũ, hóa ra thằng con trai lớn của bà ấy thích một cô gái, nhưng vì cô bé đó quá dịu dàng và hướng nội nên khi đi học luôn bị ức hiếp. Sau đó thì gia đình của cô bé đó đã chuyển đi, từ đó Tạ Mục Trì đã hứa sẽ phải thật mạnh mẽ, chờ ngày cô bé đó quay lại, thì khi đó nó sẽ có thể bảo vệ được con gái nhà người ta.

Mà chuyện đó đã trải qua cũng hơn năm năm rồi, Khương Tuệ Lương vốn còn nghĩ con trai rung động cũng chỉ được mấy tháng rồi sẽ quên thôi, nhưng ai mà có ngờ... Con trai của bà ấy thật sự rất chung thủy luôn nha, tới tận bây giờ vẫn chưa quên hình dáng của cô bé đó.

- Tạ Mục Trì, con đây không phải mạnh mẽ mà là quá hung dữ, con không lo cô bé đó sợ con à?

- Cô ấy tuy dịu dàng, nhát gan, nhưng không phải người không phân được đúng sai. Mẹ đừng cho là ai cũng như mẹ, chỉ có cha mới chịu được tính cách của mẹ thôi.

Khương Tuệ Lương cảm thấy tức sắp chết luôn mà, đẻ nó ra rồi nó ở đây bảo vệ gái mà nói mẹ nó tính cách khó hầu. Có hiếu với gái quá ha?

- Anh hai, vậy anh gặp được chị gái đó chưa?

Tạ Yếm Tranh vừa hỏi xong thì gương mặt nhăn nhó của Tạ Mục Trì cũng giãn ra, hiếm hoi nở một nụ cười cực kỳ ôn nhu dịu dàng, cái nụ cười đó làm cho Khương Tuệ Lương thấy rùng mình một cái. Mỗi lần cha con nhà họ Tạ mà cười là bà ấy thấy có điềm rồi.

- Cô ấy đã quay lại Đế Đô rồi.

Khương Tuệ Lương ngạc nhiên, hóa ra là con trai bà ấy gặp được người trong mộng rồi à? Bảo sao từ trường về mà cười vui vẻ như vậy.

Mà nói ra Trái Đất cũng tròn thật đấy, cách biệt năm năm cuối cùng vẫn gặp lại nhau ở cái đất Đế Đô sầm uất này. Hừm, từ bây giờ bà ấy nên chuẩn bị sính lễ đón con dâu rồi nhỉ?

- Cô bé đó tên gì? Học hành có giỏi không? Xinh xắn lắm đúng không?

Hỏi đúng trọng điểm, Tạ Mục Trì liền vui vẻ nhìn mẹ mình nói:

- Cô ấy tên Hứa Nguyệt Y, là á khoa hai năm nay của trường, không chỉ xinh xắn mà còn cực kỳ đáng yêu nữa. Nếu mẹ gặp cô ấy chắc chắn sẽ thích cô ấy cho xem.

Mặc dù Khương Tuệ Lương biết con trai mình có người trong mộng, nhưng mà để một Tiểu Bá Vương u mê đến mức này thì đúng là hiếm thật đó. Bây giờ bà ấy thật sự đang rất nôn nóng gặp con dâu tương lai, liệu rằng hình dáng của cô bé đó sẽ thế nào nhỉ?

- Con có ảnh không? Cho mẹ xe với.

- Có chứ.

Sau đó Tạ Mục Trì còn nhanh nhẹn mở mục hình ảnh trong điện thoại, từ xa nhìn vào thì Khương Tuệ Lương có thể thấy trong điện thoại của con trai mình có rất nhiều ảnh được chụp từ một hướng, mở bừa một tấm thì Tạ Mục Trì còn cười rất hài lòng. Nhưng vì là để cho mẹ xem mặt nên anh đang tìm một bức ảnh rõ mặt nhất cho bà ấy xem.

Chọn được tấm ảnh ưng ý thì Tạ Mục Trì cũng đưa cho mẹ, nói:

- Là cô ấy.

Khương Tuệ Lương và Tạ Yếm Tranh cũng ngó đầu đến xem, đập vào mắt của họ chính là dáng vẻ Hứa Nguyệt Y đang cười rất vui vẻ cùng với một cô gái bên cạnh, nhưng khoan đã... Gương mặt của cô gái bên cạnh lại làm cho Khương Tuệ Lương thấy chú ý hơn nhiều.

- Khoan đã Mục Trì à, cô bé ở bên cạnh Nguyệt Y... Là ai vậy?

Tạ Mục Trì cũng nhìn vào ảnh, sau đó cũng "À" một tiếng, nói:

- Con nghe Y Y gọi cậu ta là "dì nhỏ" thì phải.

- Hoắc Ninh Tích đúng chứ?

- Phải rồi, mẹ biết cậu ta à?

Khóe môi của Khương Tuệ Lương có hơi giật giật, trái đất này đúng là tròn thật đó...

Vì lần này Tạ Triết đi công tác là ở Nhâm thành, dự án mới cũng là do Hoắc thị đầu tư. Để đảm bảo rằng mọi việc thuận lợi thì Tạ Triết còn chu đáo chuẩn bị quà cho các thành viên của Hoắc gia, cho nên Khương Tuệ Lương đã nhìn qua ảnh của Hoắc Ninh Tích, nên bây giờ chỉ cần nhìn qua là nhận ra ngay.

Cơ mà, chuyện nhà Hoắc gia có hơi phức tạp một chút, đứa con gái lớn nhà Hoắc gia là mẹ kế của một cô bé đã trưởng thành, mặc dù tình cảm hai mẹ con rất tốt nhưng nói sao thì Khương Tuệ Lương vẫn ám ảnh bởi hai chữ "mẹ kế" này lắm.

Khoan đã... Nếu nói như vậy thì Hứa Nguyệt Y không phải là cô con gái đó sao?

- Tạ Mục Trì, mẹ hỏi con nha, mẹ của Nguyệt Y tên gì?

- Là cô Hoắc Ninh Tuyết đó mẹ, cô ấy tuy là mẹ kế nhưng rất thương Y Y. Cách đây năm năm chính cô ấy là người đến trường để cảnh cáo các bạn khác không được ức hiếp Y Y. Con khá ấn tượng với cô ấy.

- Con biết Nguyệt Y có mẹ kế?

- Cả lớp khi đó điều biết, nhưng Y Y luôn gọi mẹ, thay vì là "dì", nên con nghĩ cô Ninh Tuyết rất tốt với Y Y.

Dù nghe tận tai con trai nói như thế, nhưng người đời vẫn có câu... Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ kế mà thương con chồng.

Hơn nữa... Khương Tuệ Lương cũng đã từng trải qua tình cảnh có mẹ kế, nên bà ấy có hơi lo một chút.

#Yu~



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play