Đến trường vào ngày hôm sau, dường như ai nấy đều nhìn Hứa Nguyệt Y bằng cặp mắt kì lạ, có người còn xì xầm to nhỏ cái gì đó nữa kìa, nhưng cô không nghe thấy… Cô chỉ nhìn thấy họ nhìn cô rất kì quái thôi.

Không chỉ có Hứa Nguyệt Y đâu, ngay cả Hoắc Ninh Tường và Hoắc Ninh Tích cũng nhận ra những người này có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề vô cùng quan trọng nữa kìa.

- Cậu nhỏ, dì nhỏ… Hai người có thấy cái mà cháu đang thấy không?

- Có, dì đang thấy cái mà cháu đang thấy.

Hoắc Ninh Tường cũng gật đầu, nhưng họ vẫn không hiểu lý do là gì, thôi thì cũng không quá quan tâm, trực tiếp đi về lớp có phải là tốt hơn không.

Nhưng kì lạ hơn nữa, cánh cửa lớp học của cô từ trước đến giờ chưa từng đóng lại mà? Mà ba người họ cũng không phải là những sinh viên đi muộn, sao tự nhiên lại đóng cửa chơi một mình thế.

Lúc này Hoắc Ninh Tường còn định đưa tay mở cửa, nhưng Hoắc Ninh Tích đã giữ lại, để cho Hứa Nguyệt Y tự mở ra. Ban đầu cô có hơi ngơ ngác một chút, nhưng rồi sau đó cũng đi đến để mở cửa

Cánh cửa chỉ mới được mở ra thì có vô số cánh hoa hồng đã rơi từ trên cao xuống, xen lẫn hoa hồng là những cách hoa hoa tulip và còn có cả hoa baby nữa.

Nếu nói “Hoa hồng” mang ý nghĩa là một tình yêu hoàn hảo, thì hoa “Tulip” chính là một tình yêu sâu đậm, phối thêm tình yêu trong sáng của hoa “Baby”.

Cô không biết ai đã lên cái kế hoạch này, nhưng Hứa Nguyệt Y thật sự rất thích.

Tạ Mục Trì đi đến chỗ cô, nhưng hai mắt của cô lại mở rất to vì ngạc nhiên, cuối cùng thì cô cũng hiểu tại sao những người khác lại nhìn cô bằng cặp mắt kì quái rồi. Tất cả đều xuất phát từ Tạ Mục Trì mà ra!

Chỉ mới qua có một đêm thôi mà nhìn kia, áo bên trong là in ảnh của cô lúc ở khu huấn luyện, áo khoác ngoài thì lại in ảnh của cả hai người, còn có thêm một dòng chữ “Của Hứa Nguyệt Y”, chỉ nhìn những thứ đó thôi cũng đủ biết anh bất ổn thế nào.

- Tạ Mục Trì, anh làm gì vậy?

- Chào mừng em đó, lúc trước anh cũng xem là Vương Gia của Đế Đô, hiện tại em chính là Vương Phi rồi, phải chào đón em một cách long trọng nhất chứ.

Hứa Nguyệt Y xấu hổ đẩy anh vào bên trong lớp, hiển nhiên Hoắc Ninh Tường và Hoắc Ninh Tích cũng thấy ngại giúp cái tên này, thật sự là lắm trò thật đấy.

Về chỗ ngồi rồi thì Tạ Mục Trì cũng chống tay lên cằm, nhìn cô đắm đuối, lại nói:

- Không biết bạn gái của ai mà xinh xắn đáng yêu lại còn học giỏi như vậy ta?

Dừng một chút, Tạ Mục Trì lại “A” lên một tiếng, rồi còn cầm tay của Hứa Nguyệt Y, hôn một cái, nói:

- Hóa ra là bạn gái của anh.

Một người ngại nhưng cả chục người thấy buồn nôn, họ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Tạ Mục Trì lại phát ngôn ra những câu buồn nôn như vậy. Đúng là mặt dày vô sỉ, phải nói là siêu cấp của siêu cấp mặt dày vô sỉ!

- Tạ Mục Trì, anh…

- Anh nghe đây bé.

- Đừng có đùa nữa, nghiêm túc lại đi chứ.

Anh hoàn toàn không có đùa, anh đây là đang rất thật lòng lấy lòng của bạn gái, hơn nữa thử nhìn gương mặt xinh đẹp đó mà ngại ngùng đi… Trời ơi, thứ nào mà chịu nổi chứ?

- Y Y, chiều nay chúng ta không có tiết. Về nhà anh ăn cơm nha?

- Hả? Như vậy có tiện không?

- Tiện mà, cha mẹ đang ngóng chờ em lắm đấy. Cả Yếm Tranh cũng mong nhờ gọi một tiếng “chị dâu” rồi.

- Tạ Mục Trì!

- Anh nghe.

- Không biết xấu hổ.

Hiển nhiên Tạ Mục Trì không biết xấu hổ rồi, hơn nữa hiện tại bây giờ anh cảm thấy trêu chọc bạn gái thật sự rất vui luôn đó, trêu cho người ta giận xong lại lẽo đẽo vẫy đuôi đi xin lỗi, đây chắc chắn là môn thể thao được nhiều bạn nam lựa chọn… Anh cũng không ngoại lệ, chỉ cần nhìn cô gái của mình ngại ngùng đỏ mặt, lại gọi tên anh trong trạng thái tức tối mà không làm gì được… Thề là nó thú vị cực kỳ luôn đó.

À mà những người khác làm gì có người yêu mà tận hưởng chứ, thôi thì để anh làm mẫu cho mà xem.

Tạ Mục Trì chủ động công khai nắm lấy tay của Hứa Nguyệt Y, còn hôn lên tay cô một cái.

Lúc này ở trong lớp có người chụp ảnh họ lại, nhằm đăng lên diễn đàn của trường, nhưng bị Tạ Mục Trì nhìn thấy. Không chỉ không bắt xóa mà anh còn chỉ tay thẳng mặt, nói:

- Nè, chụp cái gì cũng phải canh góc chụp cho đẹp biết chưa? Đừng có cắt ghép lung tung đó, vợ tôi mà giận là tôi băm thây các cậu ra!

Hai chữ “vợ tôi” đã lọt vào tai của Hứa Nguyệt Y, gương mặt lại đỏ lên không kiểm soát, còn kéo kéo tay anh, ý bảo anh im miệng, nhưng tên nào đó lại vui vẻ nói:

- Vợ à, em thấy anh nói như vậy có đúng không?

- Im miệng… Ai là vợ anh chứ?

- Còn ai ngoài em chứ? Vợ anh chỉ có thể là em thôi.

#Yu~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play