Tạ Mục Trì không đánh, Hứa Nguyệt Y không đánh, Hoắc Ninh Tích không đánh, ngay cả Hoắc Ninh Tường chưa ra tay động thủ những trên má phải của Chu Nam đã truyền đến cảm giác đau rát.

Đưa mắt lên nhìn thì khiến bọn họ phải tá hỏa, người xuất hiện ngay tại đây chính là Khương Tuệ Lương!

Chính bản thân Tạ Mục Trì cũng không biết tại sao mẹ mình lại xuất hiện ở đây, không chỉ vậy mà bà ấy còn ra tay đánh người nữa chứ. Nhưng anh cũng không ngạc nhiên quá lâu, Khương Tuệ Lương lại giả vờ ríu rít xin lỗi Chu Nam, còn nói:

- Thật ngại quá cô bé à, tay này của dì không có nghe theo lời dì đó. Chỉ cần nó nghe được ai đang ba hoa hay là nói xấu người khác liền không kiềm chế được mà đánh người, cô bé đừng có giận dì nha, đợi về nhà dì sẽ dạy dỗ lại cánh tay này.

Một cái lý do củ chuối như vậy mà Khương Tuệ Lương cũng dám biện minh, quả nhiên ở tại nơi này cũng chỉ có một mình bà ấy dám nói ra những lời như vậy mà không bị ai bắt bẻ.

Chu Nam tuy bị đánh nhưng cũng không dám nói gì, chỉ biết ngậm ngùi ngồi xuống rồi tiếp tục ăn phần của mình, Hạ Mỹ Tinh vốn dĩ còn định chào hỏi Khương Tuệ Lương một chút, nhưng cô ta còn chưa kịp lên tiếng là đã bị bà ấy quăng cho một trái bơ rồi.

Khương Tuệ Lương mặc kệ có ai ở đây, trực tiếp đá đít thằng con trai ra, còn vui vẻ khoác tay của Hứa Nguyệt Y, nói:

- Y Y à, mẹ có nấu mấy món con thích ăn lắm nè, đi thôi, mẹ con mình đi tìm chỗ nào ngồi ăn nhé?

Dừng một chút, Khương Tuệ Lương lại nhìn sang Hoắc Ninh Tường và Hoắc Ninh Tích, nói:

- Cậu nhỏ và dì nhỏ của Y Y, hai người cũng sang đây ăn đi.

Dù sao cũng là Tạ phu nhân của Tạ gia đã mời, làm sao ba người họ từ chối được đây.

Cơ mà… Hình như là… Khương Tuệ Lương quên gì đó rồi đúng không?

Ý là… Con trai của bà ấy? Hai đứa con trai của bà ấy vẫn còn ở đây mà? Sao bà ấy không gọi họ ra ăn cùng chứ?

Nhưng mà Tạ Ân Quốc lại vỗ vai của anh trai mình, nói:

- Anh hai à, em nghĩ mẹ quên chúng ta rồi, nếu anh không ra ăn thì trưa nay anh phải nhịn đói đấy.

- Thật là… Có con dâu là liền quên con trai ngay.

- Trước kia chưa có con dâu mẹ cũng đâu có nhớ tới con trai.

Sắc mặt của Tạ Mục Trì liền sa sầm, rồi có cần nói thẳng vậy không? Biết đau lòng không hả?

[…]

Tạ Mục Trì đi đến chỗ bên cạnh của Hứa Nguyệt Y rồi ngồi xuống, vừa ngồi vừa nhìn ngắm cô ăn cơm. Không chỉ có anh mà ngay cả Khương Tuệ Lương cũng đang cười tươi như hoa nhìn ngắm con dâu ăn cơm.

Cô có hơi ngượng ngùng, sau đó lại nói:

- Dì à… Chị không ăn sao?

- Mẹ không ăn, mẹ không ăn, chỉ cần nhìn con dâu của mẹ ăn là mẹ vui rồi.

Hứa Nguyệt Y lúc này liền âm thầm kéo áo của Tạ Mục Trì, nhưng anh không chỉ không khuyên ngăn mẹ mình, thay vào đó lại còn hùa theo bà ấy, nói:

- Phải đó, chỉ cần nhìn em ăn thôi là anh cũng thấy no rồi. Y Y ăn nhiều một chút, như vậy mới mau lớn được.

Tạ Mục Trì vừa dứt lời là Hứa Nguyệt Y cũng bị nghẹn đến sặc, ngay lập tức anh liền rót một ly nước đưa cho cô, không chỉ vậy mà còn cười nói:

- Em ăn từ từ thôi, cũng có ai tranh với em đâu.

Nghe tên không biết xấu hổ này nói mà cả người của Hoắc Ninh Tường liền phừng phực nóng hết cả người, nếu không phải có người lớn ở đây thì cậu ta đã ném thẳng thức ăn lên mặt của anh rồi.

Tuy nhiên sau đó Tạ Mục Trì còn đưa tay lau đi thức ăn dính trên môi cô, không ngại ngùng mà đưa vào miệng, còn nói:

- Ngọt thật đó.

Câu nói của anh làm cho Hứa Nguyệt Y ngơ ngác, nói:

- Ngọt sao? Tớ thấy dì ấy nấu rất vừa miệng mà.

- Không, ý anh là môi Y Y rất ngọt, rất mềm, anh rất thích.

Khương Tuệ Lương che miệng cười khúc khích, Hoắc Ninh Tường vốn dĩ đã nóng nay càng thêm sôi máu, Hoắc Ninh Tích chỉ biết lắc đầu, riêng Hứa Nguyệt Y thì ngại đến mức sắp chui xuống đất rồi, cô còn đưa tay muốn nhéo anh một cái. Nhưng tên mặt dày vô sỉ kia lại nói:

- Y Y à, em nên tập trung ăn đi, đợi chút nữa anh sẽ cho em “làm” gì em thích mà. Đừng khiêu khích anh vậy chứ, cô bé hư này.

Câu nói của Tạ Mục Trì làm cho mọi người không hiểu, Khương Tuệ Lương còn hỏi lại nhưng anh chỉ nhíu mày, nói:

- Chuyện vợ chồng người ta, mẹ biết làm gì chứ, mẹ mau về đi.

- Hơ, cái thằng này đúng là ăn cháo đá bát thật đó, mẹ đã tốn công đến đây rồi, lẽ nào mẹ lại bỏ về? Mẹ còn đang chờ con dâu để nói chuyện mà.

Tạ Mục Trì nghe đến đây liền không vui, anh kéo mẹ đứng dậy rồi đẩy bà ấy đi về, Khương Tuệ Lương bị con trai kéo đi cũng phải ngoái đầu lại, nói:

- Con dâu, tạm biệt! Hẹn con ở Tạ gia!

#Yu~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play