Châu Liêm Nguyệt dần cảm nhận được sự ẩm ướt thấm qua lớp vải áo sơ mi.
Anh cúi đầu, mà cô đã kịp che hai mắt mình lại rồi bảo “Em biết như thế này rất mất hứng... Em xin lỗi.”
Nhất thời, Châu Liêm Nguyệt không lên tiếng.
Anh rất ghét phụ nữ khóc lóc sướt mướt, nhưng không đến nỗi, thật sự không đến nỗi.
Sự trầm mặc của Châu Liêm Nguyệt khiến Nam Gia cảm nhận được, có lẽ anh mất hứng thật. Cô chống tay xuống giường, định giãy ra khỏi lòng anh.
Nhưng gần như là cùng một lúc, Châu Liêm Nguyệt đưa tay, đè mạnh một cái lên lưng cô. Cô bị ẩn trở lại, trán va vào xương quai xanh của anh, mơ hồ có cảm giác đau.
Anh nói bằng giọng lạnh lùng, không nghe ra chút cảm xúc: “Được rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT