Khuê Anh Vi Tú

Chương 6


7 tháng


 

Tuỳ Cẩn Vũ không đuổi theo.

Bởi vì Hà Vi kêu đau ầm ĩ, nũng nịu đòi hắn cho vời tất cả ngự y đến khám cho nàng ta.

Khi Tiểu Viên đang giúp ta rửa vết thương thì Tam hoàng tử đã yết kiến Hoàng Đế xong xuôi và quay trở lại.

“Khanh Dung, nàng thật sự mất trí nhớ sao?”

Ta cúi đầu mân mê chiếc bình sứ đựng thuốc. Hắn ngồi xuống trước giường, ngập ngừng dò hỏi:

“Trước kia, nàng từng sốt cao một trận. Sau khi tỉnh lại thì đã quên đi rất nhiều chuyện về ta và Mẫu Hậu. Hiện tại … là triệt để quên mất ta rồi sao?”

Ta ra hiệu cho Tiểu Viên ra canh cửa rồi nghiêm túc nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Tam hoàng tử.

“Không phải. Cẩn Ngôn ca ca, ta nhớ lại được mọi chuyện rồi. Cả chuyện chúng ta ngày trước lẫn nguyên nhân vì sao Tiên Hậu lại băng hà.”

Ánh mắt của Tuỳ Cẩn Ngôn khẽ động. Chàng kích động đến mức nắm tay cũng run lên.

Ta quả thực quen biết Tuỳ Cẩn Vũ từ bé. Nhưng lúc ấy nơi ta ở chủ yếu là bên điện của Hoàng Hậu.

Mẫu thân ta qua đời khi sinh ta. Phụ thân vì quá yêu người nên nhất định không tục huyền, nén đau thương mà xin Bệ Hạ cho người đi xử lý công vụ khắp miền từ bắc đến nam.

Chính vì thế, ta được gửi tới cho Hoàng Hậu nuôi dưỡng.

Con chữ đầu tiên ta viết là do người đích thân cầm tay dạy từng nét.

Hoàng Hậu vô cùng dịu dàng, người thích chải tóc cho ta và luôn đòi nhận ta làm con gái.

Tuỳ Cẩn Ngôn cũng rất tốt với ta. Nhưng hôm đó là lần đầu tiên chàng giật lấy chiếc lược của ta mà ấp úng:

“Mẫu Hậu là của ta, Khanh Dung không thể làm công chúa được.”

Hoàng Hậu nhéo mũi chàng, cười sảng khoái:

“Con còn chưa đủ lông đủ cánh mà đã đòi cướp người với bổn cung sao?”

Tuỳ Cẩn Ngôn xấu hổ chạy ra ngoài. Khi trở về, chàng dắt theo một chú ngựa con màu trắng.

Ta vui mừng khôn xiết.

Bởi vì đây là con ngựa mà ta đã muốn sở hữu từ lâu.

Tuỳ Cẩn Ngôn bảo rằng chàng thấy ta còn nhỏ quá, sợ ta ngã nên mới không chịu dạy. Hôm đó, chàng bế ta đặt lên lưng ngựa, sau đó dắt nó đi vài vòng.

Chú ngựa nhỏ không dịu ngoan nên ta hơi hoảng sợ oà khóc.

Tuỳ Cẩn Ngôn nhảy lên lưng ngựa, vừa nắm chặt dây cương vừa dỗ dành nói:

“Khanh Dung, chỉ cần có ta ở đây, ta nhất định sẽ không bao giờ để nàng bị thương.”

 

Ngày vui ngắn chẳng tày gang.

Hoàng Hậu đúng là được Hoàng Đế vô cùng yêu thương chiều chuộng, nhưng lại không có nhà mẹ đẻ chống lưng.

Cả gia tộc chỉ còn lại mỗi một mình người.

Cho nên những phi tần khác không phục.

Lúc ấy Quý Phi vẫn chưa vào cung. Bà ta nhờ phụ thân mình đang giữ chức Thượng Thư nhiều lần trình sớ khuyên can Bệ Hạ, rằng hậu cung không được nhúng tay can thiệp vào chuyện lớn quốc gia, liên tục cản trở việc Hoàng Hậu muốn thực hiện và Hoàng Đế không phải phu quân của mình Hoàng Hậu.

Quá nhiều sớ vạch tội được trình lên khiến Hoàng Đế không thể không giảm bớt thời gian đến điện chính của Hoàng Hậu nhằm cân bằng thế lực trong triều.

Hoàng Hậu ưa cuộc sống an nhàn, nên không thèm dùng bất kỳ thủ đoạn gì để tranh giành tình cảm.

Ít lâu sau, người mắc bệnh nặng rồi đột ngột rời xa nhân thế.

Con trai duy nhất của người được đưa đến rèn luyện dưới trướng Đại Tướng Quân.

Còn ta sốt cao rồi không nhớ được rất nhiều chuyện.

Đến tận khi ngã khỏi xe ngựa thì những ký ức đã rơi vào quên lãng mới dần dần trở lại trong đầu.

Tùy Cẩn Ngôn trầm tư một lát rồi nghiêm túc nhìn ta:

“Khanh Dung, chuyện Mẫu Hậu tử vong không đơn giản. Trước khi chúng ta tìm ra nhân chứng vật chứng, nàng đừng nói chuyện này trước mặt kẻ khác.”

Ta gật đầu, vành mắt đỏ ửng:

“Cẩn Ngôn ca ca, xin lỗi…”

Khi đó chàng hẳn phải khó chịu lắm, vừa chịu đựng nỗi đau mất mẫu thân lại còn phải trơ mắt nhìn ta bị Tùy Cẩn Vũ mang đi.

Chàng nhẹ nhàng vuốt tóc ta:

“Ta đã trở về, tất cả sẽ ổn lại thôi.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play