300 Năm Vắng Bóng Thượng Tiên

II. XUÂN PHIÊN THÀNH -HOA GIA


2 tháng

trướctiếp

THƯỢNG TIÊN 5

HOA GIA

❄︎

Dĩ nhiên là Ô Hành Tuyết đi không xong.

Đầu tiên, người cũng tới trước cửa thành rồi, giờ mà ngoảnh mặt đi luôn thì có hơi tiếc. Thứ nữa là chàng cũng không còn nơi nào để đi.

Họ đứng chần chờ ở đầu cầu một hồi, hai vị đệ tử đeo kiếm kia bước tới.

Ô Hành Tuyết thấy trên dây kiếm bạc của họ có treo một đoá anh đào trổ bằng đá phù dung (1), tấm bài treo trên eo cũng có khắc chữ “Hoa”, đoán chừng là đến từ nhà họ “Hoa” nào đó ở Xuân Phiên thành, người được giao trọng trách trông coi nơi quan trọng như bến cảng và cửa thành ắt có địa vị không thấp, hẳn là thuộc Tiên môn quyền quý.

(1) Đá phù dung: tên cổ của thạch anh hồng.

“Các vị đang định vào thành?” Hai đệ tử hành lễ, nói, “Nhiều ngày nay lân cận nơi này phát sinh mầm mống tai ương, nên chúng ta phải tra xét kỹ lưỡng người ra vào thành, nếu có chỗ đường đột đắc tội, kính mong chư vị bỏ quá cho.”

Advertisement

Họ nhìn sang chỗ Ninh Hoài Sam và cụt tay, mặt lộ vẻ cẩn trọng, “Hai huynh đài này… không khoẻ ở đâu à?”

Khó trách khiến người ta hoài nghi, hai cái tên này vừa lên bờ đã xỉu lên xỉu xuống trước mấy pho tượng thần, phản ứng không khác gì lũ tà ma.

Nếu không có Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên bình lặng đồng hành thì có khi hai đệ tử kia đã rút kiếm từ lâu.

Ninh Hoài Sam không rảnh giải thích, chỉ bẻ ngón tay, đầu ngón tay chợt vút dài ra nhọn như đao kiếm.

Ô Hành Tuyết ấn cậu ta ngược về rồi nói, “Họ bị say tàu.”

“Ờ…” Vị đệ tử đeo kiếm lại liếc thoáng qua thuyền ô bồng, nửa tin nửa ngờ hỏi. “Xin hỏi các vị từ đâu đến?”

Thành chủ không cho động thủ, Ninh Hoài Sam chỉ đành quẹt khoé miệng, “Đường Khúc Quanh biển Vô Đoan.”

“Ồ! Thảo nào. Bên đó gió mưa sấm rền không ngơi nghỉ suốt cả đêm qua, đi thuyền khó khăn lắm.”

Lần này hai người đệ tử tin thật. Bọn họ nhìn sang Tiêu Phục Huyên mấy lần, chưa kịp nói gì thì Ninh Hoài Sam đã giành mở miệng, “Đây là con rối của thành… công tử nhà chúng ta.”

Tiêu Phục Huyên: “…”

Ô Hành Tuyết tự nhủ cái tên Ninh Hoài Sam này mà ở trong thành hai ngày chắc khai hết ba đời tổ tông cho cả thành luôn quá.

Song dù sao, con rối cũng không có gì lạ và rất được Tiên môn ưa chuộng. Đặc biệt trong thời điểm thế đạo càng lúc càng loạn lạc, công tử nhà giàu ra cửa dắt theo vài con rối hộ thân cũng thường thấy, không đến mức bị nghi ngờ.

Chỉ là con rối này vóc dáng đĩnh đạc, dung mạo khí chất đều xuất sắc quá đỗi, thu hút ánh nhìn của mọi người, trông thấy mà hai vị đệ tử không khỏi lầm bầm trong đầu. Vì có lễ giáo, họ không soi mói nhìn chòng chọc Tiêu Phục Huyên nữa, có điều khi cả nhóm rời đi, Ô Hành Tuyết nghe thấy họ thấp giọng đàm luận.

“Chúng ta có từng gặp con rối kia ở đâu chưa nhỉ? Sao ta cứ thấy quen mắt thế nào, giống như từng gặp ở đâu rồi ấy?”

“Ừm, thật ra cái vị Trình công tử kia cũng…”

***

Sau cùng, chỉ có mỗi Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên vào Xuân Phiên thành. Lý do là vì bên trong Xuân Phiên thành có một pho tượng thần bằng đá khổng lồ được đặt trên lối vào ngay cửa thành, bệ đài bằng đồng trước mặt pho tượng cắm đầy nhang, hương khói nghi ngút. Ninh Hoài Sam và cụt tay vừa thấy liền tái mét mặt mũi, xua tay chạy thục mạng, chỉ để lại một câu, “Thưa thành chủ, bọn ta chờ ngài ở trong núi ngoài ngoại ô nhé.”

Việc này vừa khéo hợp ý Ô Hành Tuyết.

Hai khối nợ vừa rời khỏi, Ô Hành Tuyết lập tức kéo Tiêu Phục Huyên vào một con hẻm nhỏ.

“Thượng tiên, xin hãy giúp ta một chút, ta e mang bộ dáng này của ta đến nhà Y Ngô Sinh chỉ tổ cầu bị đập một trận, xin huynh hãy giúp ta thay đổi diện mạo…” Chàng đi thẳng sâu vào trong hẻm một đoạn, đến khi xác định không có ai khác mới quay người lại.

Quay lại thì thấy Tiêu Phục Huyên đang bị chàng kéo theo, ánh mắt vẫn dừng trên cổ tay đang bị nắm của mình, trên mặt không rõ cảm xúc.

Ô Hành Tuyết sững sờ thoáng chốc rồi thả tay ra.

Bấy giờ, Tiêu Phục Huyên mới nhấc mắt. “Bình thường ngươi cũng nhờ người khác trợ giúp bằng cách này?”

Ô Hành Tuyết nhướn mi. “Cách nào?”

Ánh mắt Tiêu Phục Huyên lướt từ ngón tay nắm người lung tung của chàng sang không gian ngõ hẻm.

Con hẻm này rất hẹp, còn dáng người y thì cao, ánh mặt trời vốn đã mịt mờ giờ còn bị y chắn hơn phân nửa.

Đến đây, Ô Hành Tuyết mới nhận thấy nơi này có hơi vắng vẻ, bèn nhoẻn cười. “Thông thường ta không nhờ người khác giúp đỡ, mấy con hẻm uốn khúc ngoằn ngoèo này ta cũng không hay tới.”

Những lời này đều là nói thật.

Ở Thước Đô, chàng chẳng cần nói gì mà chỉ duỗi nhẹ tay đã có người dâng lên thứ chàng muốn vô cùng chỉn chu, hẳn nhiên không cần nhờ người giúp đỡ.

Ô Hành Tuyết nói tiếp, “Huống hồ trước giờ ta cũng không có nguyện vọng làm gì cần tránh né tai mắt người khác.”

Tiêu Phục Huyên nhìn chàng đôi chút nhưng không bình luận gì.

“Dịch dung đúng không?” Tiêu Phục Huyên hỏi.

Y không chờ Ô Hành Tuyết trả lời, liền đổi tay cầm kiếm và cúi đầu xuống, ngón tay cong lại đặt dưới cằm Ô Hành Tuyết, vuốt nhẹ ngón cái lên má, dưới cằm và trên trán mấy cái.

“Đừng sửa xấu quá nhé,” Ô Hành Tuyết cầm lòng không đặng thốt lên.

“…”

Ngón tay Tiêu Phục Huyên thoáng dừng, đoạn tiếp tục mà không nói gì.

Một lúc lâu sau, y mới thấp giọng, “Muộn rồi.”

Được…

Ô Hành Tuyết chấp nhận số phận và để y làm.

Con hẻm này thật quạnh quẽ và tĩnh lặng, khiến cho giây lát cũng tưởng như thật dài.

“Xong rồi chứ?” Ô Hành Tuyết hỏi.

“Ừm,” Tiêu Phục Huyên đáp lời.

Hai tay y đã hạ xuống, xong một hồi lại nhấc lên chạm qua hàng mày Ô Hành Tuyết.

“Sao thế?” Ô Hành Tuyết thắc mắc không biết chuyện gì.

“Không có gì,” Tiêu Phục Huyên nhanh chóng khẳng định, dịch dung xong xuôi không chút chần chờ bước thẳng ra khỏi hẻm.

Song khi y xoay người đi, Ô Hành Tuyết nghe thấy y nói, “Đôi mắt dễ nhận biết quá.”

Ô Hành Tuyết ngỡ ngàng giây lát rồi sải bước theo, kêu lên, “Tiêu Phục Huyên.”

Người phía trước hơi nghiêng mặt sang.

“Huynh cũng nên đổi qua một chút. Bọn họ thích tạc tượng thần đến thế mà huynh danh tiếng lẫy lừng, cầm chắc là họ tạc không ít. Dù ta thấy tượng thần trông khác xa bản tôn nhưng cũng khó nói, biết đâu có một nhân tài nào đúc ra được tượng có hồn thần. Nhỡ có ai nhận ra huynh thì khổ.”

Đến khi ra khỏi con hẻm dài và bị ánh dương soi vào mắt, Ô Hành Tuyết mới phát giác ra lời của mình thừa thãi làm sao…

Tiêu Phục Huyên đường đường là Thượng tiên, dù có ai nhận ra y thì cũng có sao? Dầu gì y cũng đâu như chàng, kết thù nơi nơi, đi đến đâu cũng bị người hô đánh hô giết.

Chàng tính bổ sung một câu thì thấy Tiêu Phục Huyên đứng nghiêng người đợi mình bước tới, gương mặt kia đã thay đổi.

***

Xuân Phiên thành không phải chốn hẻo lánh gì, nghe bảo có tổng cộng sáu gia tộc tiên môn. Trong đó, gia tộc nổi trội nhất và có nhiều đệ tử nhất chính là nhà họ Hoa.

Nhà họ Hoa toạ lạc ở Đào Hoa châu giữa sông chếch về phía bờ tây Xuân Phiên thành, một khi cửa đình đóng kín sẽ rơi vào tĩnh mịch, không cần phải đặt kết giới phân tách với những tiên môn khác trong thành. Với thứ hai nữa, có một gia tộc tiên môn lớn như vậy ở đây cũng có thể giúp trấn thủ phía tây thành.

Dầu sao Xuân Phiên thành cũng có cảng Yến Tử nơi đông đúc người lạ tới lui và có thành phần hỗn tạp. Cho dù có đề phòng trăm ngàn lớp thì thi thoảng cũng sẽ có tà ma lẻn vào.

Mà mỗi khi có tà ma trà trộn vào thành thì chẳng khác gì một cơn ác mộng. 

Có nhiều tà ma ban đầu vốn là người, lớn lên không khác gì thường dân bá tánh, sử dụng ngôn ngữ người trên phố phường hay dùng, và thậm chí… trước khi bước lên con đường tà đạo, chúng từng là người sinh hoạt trong những toà thành hệt thế này. Thành thử khi chúng trà trộn vào hàng người ở đây thì cũng khó lòng phân biệt.

Những cách thức chúng tà ma tụ tập quá mức ác ôn, xảo quyệt, biến đổi khôn lường, muôn cách huyễn hoặc người, vô cùng khát máu và ham giết chóc vô hạn.

Một số tà ma còn đặc biệt rắc rối và cực kỳ khó bắt, vì chúng có thể thay đổi diện mạo.

Chúng lấy linh hồn và thịt sống làm thức ăn, ăn xong xác này chúng đổi sang xác khác. Mà cả quá trình ấy đều diễn ra trong lặng lẽ không một dấu hiệu.

Nghe đâu hai mươi ba mươi năm về trước, dẫu chưa phải thời kỳ phồn vinh bậc nhất song Xuân Phiên thành cũng có hơn hai mươi vạn hộ dân.

Tới hai năm trước chỉ còn lại mười vạn hộ.

Và giờ đây, chỉ trong vòng hai năm, mười vạn đó trở thành bảy vạn.

Địa giới Xuân Phiên thành vẫn rộng lớn như cũ, chẳng qua những gian nhà hoang vắng không người cư ngụ mỗi lúc một nhiều, càng đến gần tường thành càng tĩnh mịch hoang liêu.

Suốt dọc đường, Ô Hành Tuyết thấy hàng hàng những căn nhà trống như thế, ngoài nhà mạng nhện đóng dày đặc, cửa chính cửa sổ lủng lỗ đủ kích cỡ, gió đông luồn qua mang theo tiếng rít âm trầm, rên nức nở như ma khóc quỷ than.

Chỉ đến gần nơi có tiên môn mới toát ra được chút hơi người. Những căn nhà có người cư trú ấy vòng quanh mấy gia tộc tiên môn như những chú kiến nhỏ nhoi bọc quanh viên kẹo đậu phộng.

Duy đúng một ngoại lệ — nhà gia tộc họ Hoa.

Âu cũng dễ hiểu. Nhà họ Hoa một mình trấn thủ Đào Hoa châu và cả lưu vực Đông Giang. Bởi thế nên địa hình nơi này hiểm trở, dễ công khó thủ. Thêm nữa, nhà họ Hoa có rất đông đệ tử, nhỡ chẳng may để lọt tà ma vào trong thì hậu quả khó mà lường được.

Nếu dân chúng bá tánh bình thường không biết tiên pháp, không có khả năng tự bảo vệ bản thân sống ở nơi này thì khác gì món mồi ngon không giá đậy, vô tư phơi bày ra đó mời mọc lũ tà ma đến hưởng thụ.

Chỉ e… Đào Hoa châu sẽ không có một ngày an ổn.

Tiên môn thất thủ, bá tánh lao đao.

***

Ô Hành Tuyết nghe nhiều lời bàn tán về nhà họ Hoa để rồi kết luận “Đào Hoa châu” là một nơi vong mạng, lòng nhủ bằng mọi giá không được đến nơi nguy hiểm như vậy.

Thế mà một canh giờ sau, chàng và Tiêu Phục Huyên đang đứng trên cầu tàu ở lối vào Đào Hoa châu, đưa mắt nhìn nhau với nhóm đệ tử canh cầu.

“Khoan khoan, huynh đợi đã,” Ô Hành Tuyết túm áo Tiêu Phục Huyên, kéo người vào bờ. “Không phải huynh nói dẫn ta đi tìm Y Ngô Sinh à? Vì sao trên cầu tàu này có mười hai lá cờ hiệu mỗi bên, trên từng lá còn viết chữ Hoa vậy???”

“Huynh nói thật ta nghe rốt cuộc huynh có biết Y Ngô Sinh không???”

“Người đó không phải họ Y hở???”

Tiêu Phục Huyên: “…”

Y khẽ nhíu mày nhìn Ô Hành Tuyết, trong dung mạo lạnh lùng thoáng mang chút không nói nên lời. 

“Ai khiến ngươi có ảo giác cho rằng môn hạ môn đồ nhà họ Hoa không được mang họ khác vậy?” Tiêu Phục Huyên hỏi.

Ô Hành Tuyết: “Sao huynh không nói sớm…”

Tiêu Phục Huyên: “…”

Ngươi có hỏi không?

Y hững hờ nâng cằm hướng về Giang Châu ở đằng xa. “Ta từng có qua lại giao tế với Y Ngô Sinh, không sai đâu. Ông ta là một trong bốn vị đường trưởng lão nhà họ Hoa, và cũng không phải không quan hệ gì đến nhà họ Hoa.”

Ô Hành Tuyết: “Quan hệ thế nào?”

Tiêu Phục Huyên nói, “Thê tử của Y Ngô Sinh là em gái ruột của Hoa Chiếu Đình – gia chủ nhà họ Hoa.”

Nói đoạn, y lại liếc qua ngón tay Ô Hành Tuyết đang nắm lấy mình, sau một hồi mới hỏi, “Ngươi tính đứng bên bờ sông này nắm tay ta đến chừng nào?”

Ô Hành Tuyết lại bỏ ra, thả tay xuống rồi bước theo Tiêu Phục Huyên về phía cầu tàu, vừa đi chàng vừa nói thầm, “Huynh là Thượng tiên sống trên Tiên Đô, sao tỏ tường chuyện nhân gian quá vậy.”

Tiêu Phục Huyên không đáp.

Khi hai người sắp bước lên cầu tàu, mấy đệ tử giương kiếm thi lễ với họ trong bối rối. Bấy giờ, chàng mới nghe giọng Tiêu Phục Huyên cất lên, “Trước kia có người thích tới.”

Ô Hành Tuyết ngỡ ngàng.

Ngay sau đó, chàng nghe thấy tiếng mấy người đệ tử nói với họ, “Y Ngô Sinh tiên sinh hãy còn bế quan sau hậu đường. Chúng tôi đã bẩm báo với gia chủ, gia chủ hạ lệnh bọn tôi dẫn nhị vị sang Thính Hoa đường nghỉ ngơi đôi lát, ngài ấy sẽ ghé sang ngay.”

“Xin mời.”

Ô Hành Tuyết bước đi trên cây cầu tàu dài dẵng, vào cửa chính nhà họ Hoa. Khi đệ tử dẫn vào Thính Hoa đường, chàng mới hoàn hồn vỡ lẽ.

Em gái của gia chủ nhà họ Hoa là thê tử Y Ngô Sinh.

Mà cha anh vợ con Y Ngô Sinh đều chết thảm dưới tay vị nguyên chủ này của ta…

Nói cách khác, không riêng gì vị Y Ngô Sinh xui rủi kia, mà gia tộc tiên môn lớn nhất Xuân Phiên thành… toàn bộ nhà họ Hoa đều có thù với ta???

Ô Hành Tuyết: “…”

Hay là cứ tự sát đi cho lẹ nhỉ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp