300 Năm Vắng Bóng Thượng Tiên

❄︎ 016 ❄︎ Tìm chết Ôm bên trái rồi ôm bên phải ~


2 tháng

trướctiếp

Tuy nhiên, nói đến danh tự trời ban…
Ô Hành Tuyết quay sang nhìn Tiêu Phục Huyên rồi bất giác vươn tay sờ lên cánh cổ bên dưới gốc tai y một chút.
Người ta nói kiếm của Thiên Túc thượng tiên còn nhanh hơn sét cửu thiên, nó có thể chém lìa đầu những kẻ ngỗ ngược chỉ trong nháy mắt. Tà ma tứ phương đều né y cả mười trượng, nguời thường càng không cách nào tiếp cận.
Ô Hành Tuyết duỗi tay ra rồi mới sực nhớ tới những lời đồn không rõ ngọn nguồn này, muốn hối hận cũng không còn kịp nữa. 
Song, thanh kiếm trong tay Tiêu Phục Huyên chỉ khẽ nhấc một chút rồi lại hạ xuống. Âm thanh sấm rền vừa phát lên đã ngưng bặt. Từ lưỡi kiếm sắc bén cuồng nộ đến nhẹ nhàng giấu mình vào vỏ diễn ra trong chớp mắt.
Ô Hành Tuyết còn đang sững sờ trước sự chuyển biến chóng vánh này, Tiêu Phục Huyên đã nghiêng đầu sang, rủ mắt liếc nhìn ngón tay chàng, “Ngươi nhấn cái gì đấy?”
Giọng y rất trầm, khi cất tiếng yết hầu trên cổ rung nhè nhẹ.
Ô Hành Tuyết cuộn ngón tay lại và rụt về, “À” một tiếng rồi nói, “Danh tự ‘Miễn’ của huynh đâu rồi? Dường như ta không thấy nó hiện ra nữa.”
Tiêu Phục Huyên thoáng liếc nhìn lều tranh, thấy có đủ mọi loại người thì không muốn nhiều lời, đáp vỏn vẹn hai chữ, “Không còn.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp