Khi Đan Vy hoàn thành bữa tối, cả gia đình đã sớm ngồi ngay ngắn trên bàn, tuy có chút ngại ngùng nhưng vẫn nói chuyện rôm rả với nhau.
Nhìn cảnh này Đan Vy có chút xúc động. Bà xoa mũi có hơi đỏ của mình, cố nén lại nước mắt đang chực trào chảy ra.
Đã lâu lắm rồi bọn họ mới có cơ hội quây quần bên nhau như thế này.
"Để con giúp mẹ."
Khiết An đứng dậy, đưa tay nhận lấy đồ ăn rồi bày xuống bàn, Tự Lam thấy thế cũng làm theo. Mấy chốc, thức ăn đã được bày ra hết cả bàn.
Đối với Đan Vy thì nay lại là một ngày vui, nên bà có "lỡ tay" làm hơi nhiều món. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ thích thú của cậu con trai, lẫn ánh mắt hạnh phúc của cô con gái, Đan Vy nghĩ điều bà làm có vẻ là không vô ích.
"Ăn thôi nào."
Cả gia đình liền quây quần bên bàn ăn, vừa ăn vừa kể cho nhau chuyện của ngày hôm nay. Người say sưa kể mãi chắc chỉ có mỗi Tự Lam, đến nổi thức ăn còn chưa đụng tới mà cậu đã kể sang chuyện của tuần hôm trước rồi.
Khiết An nhẹ giọng nhắc nhở, Tự Lam liền răm rắp nghe theo, không kể nữa, bắt đầu ăn thật nhanh để tiếp tục kể những chuyện sau đó.
Đan Vy chỉ cười trừ, vuốt lưng cậu con trai: "Ăn từ từ nào con."
Bầu không khí vui vẻ của bữa ăn gia đình, làm tâm trạng Thế Dương liền trở nên vui vẻ, cảm giác hạnh phúc lâu rồi chưa xuất hiện liền len lỏi vào lòng ngực ông.
Ông nhìn Khiết An, để ý thấy cô mãi vẫn chưa đụng đũa món nào, chỉ có phần cơm lại bị ăn đi một ít. Có chút lo lắng nên Thế Dương liền mở miệng hỏi.
"Sao thế Khiết An?"
Đan Vy nghe thế cũng quay sang nhìn con gái, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Đồ ăn không hợp khẩu vị của con sao?"
"K - không phải như vậy." Khiết An bối rối xua tay, rồi cô ngập ngừng nói tiếp. "Đồ ăn rất ngon, nhưng mà...con..."
"Bụng con không ổn sao?"
Thế Dương dường như nhận ra điều gì. Mặc dù cả hai bọn họ cũng đối diện với nhau, bày tỏ tâm tư cho nhau, nhưng căn bệnh của Khiết An không vì thế mà lập tức khỏi. Thời gian chữa trị sẽ khá lâu, về cả thể chất lẫn tinh thần. Bây giờ Khiết An vẫn còn khó chịu là chuyện bình thường.
Khiết An ngập ngừng gật đầu một cái. Quả thật, bụng cô vẫn còn khó chịu, ăn một chút liền có cảm giác chực chào muốn nôn. Cứ ngỡ đã ổn hẳn nhưng không ngờ vẫn còn...
"Con còn loại trà hồi trưa chúng ta uống chứ?"
Khiết An gật đầu: "Dạ còn. Nó nằm ở trong tủ góc tường..."
"Em nấu cho con bé chút cháo, trộn thêm trà đó vào đi."
Đan Vy chưa rõ chuyện gì, nhưng nghe thế cũng liền làm theo. Bà lại vào bếp nấu chút cháo. Tự Lam đang ăn cũng ngẩng đầu, nhìn chị gái đầy lo lắng.
"Chị bị đau ạ?"
"Chỉ khó chịu một chút thôi. Lát nữa liền khỏi..."
Vừa nói vừa xoa bụng của mình, như có cái gì nhốn nháo mãi trong bụng làm Khiết An khó chịu, nhăn cả mặt.
"Mà sao cha lại biết..."
"Cha đoán thôi. Tại mùi của loại trà đó giống với mùi cha ngửi thấy khi tới nhà hắ-... Thanh Bình."
Xém chút nữa là Thế Dương lỡ lời. Mặc dù ông không ưa Thanh Bình cho lắm, nhưng cũng không thể cho con gái biết ông ghét tên đó thế nào. Đồng thời, Thế Dương còn phải cẩn thận từng lời để giải thích. Tại ông không muốn con gái của mình biết rằng, ông biết được chuyện đó là vì mùi của hắn ta y hệt mùi của loại trà đó....
"Có lẽ loại trà đó có chứa một số loại cây có thể áp chế "chúng", đồng thời có chút thảo mộc làm bụng con tiếp nhận đồ ăn dễ hơn..."
Thế Dương thì thầm suy đoán của mình. Tất thảy đều được Khiết An nghe thấy, cô gật gật đầu đáp lại.
"Dạ vâng. Lúc ở đó anh Triết Vĩ cũng nấu cho con một chén cháo giống vậy... Ăn vào cũng không bị nôn ra."
"Thì ra là vậy..." Thế Dương xoa cằm suy tư, nhưng một cái tên khá lạ khiến ông dừng lại. "Triết Vĩ?"
"Là bạn cùng nhà với anh Thanh Bình. Anh ấy tuy hơi đáng sợ nhưng thật chất lại vô cùng dịu dàng."
Nói đến đây, đầu Thế Dương lại nảy lên trong đầu hình ảnh một người thanh niên to lớn với gương mặt đáng sợ ông đã gặp qua. Vậy chắc cậu trai đó là Triết Vĩ rồi.
"Cha thấy cậu ấy cũng tốt."
Tốt hơn Thanh Bình nhiều.
Lời này chỉ trong suy nghĩ của Thế Dương, ông không dám nói ra.
"Dạ con cũng thấy vậy..."
Tự Lam làm người ngoài cuộc ngồi nghe chị với cha nói chuyện. Bản thân không hiểu gì hết cũng không dám xen vào, lặng lẽ ngồi nhìn rồi ăn hết cơm của mình.
Ăn xong lại lon ton vào bếp, phụ mẹ bưng cháo ra.
"Chị ăn khỏe nè. Bệnh đi đi luôn!"
Khiết An xoa đầu em trai mình rồi nhận lấy cháo. Bụng ban nãy còn cồn cào giờ lại bình thường trở lại, chắc vì "chúng" ngửi thấy mùi quen thuộc liền sợ mà không dám loạn.
Cô thổi từng muỗng cháo rồi đưa vào miệng, cháo mang mùi thảo mộc có chút ngọt ngọt chui vào dạ dày. Cơ thể liền cảm thấy thoải mái, Khiết An cứ thế lại ăn hết bát cháo ngon lành.
"Khi chữa hết bệnh thì con sẽ lại được ăn ngon thôi. Cùng cố gắng nhé."
Nhìn con gái ăn ngon như thế, Thế Dương có chút chạnh lòng. Nhưng sau đó liền lấy lại tinh thần mà dịu dàng xoa đầu an ủi con gái.
Khiết An mỉm cười vui vẻ, gật đầu một cái.
"Vâng."