Thiên Hải ngồi bần thần trước trang FB trống trơn không khỏi thèm cảm giác khóc…Và nó đã khóc.

Đây là lần thứ hai trong ngày nước mắt nó rơi. Lần đầu, lúc phát hiện ra crush quả thực là người yêu của ông chú. Nó thấy xót xa trong dạ và nhức nhối ở tim nên trốn vào công viên khóc.

Công viên này nó rất thích. Bởi nơi đây mỗi chiều tan trường không có giờ gặp gia sư, nó thấy nhớ người ta bèn tạt vào gửi nỗi lòng tương tư cho trời cho đất. Những lúc như thế, nó hay chụp gửi qua avatar con bọt biển nó thích một bức ảnh. Chắc vì lẽ đó…mà Khánh Linh đã tìm thấy nó lúc chiều hôm nay.

Lần thứ hai khóc này. Nó khóc còn nhiều hơn lần thứ nhất. Khóc vì ấm ức, khóc vì bất lực. Nó có linh cảm, con đường tình nó đang đi sẽ không bao giờ thấy đích. Bởi, tình địch của nó quá mạnh. Mạnh ngay ở vạch xuất phát. Ngoài việc chiếm giữ trái tim người nó thầm yêu trước, tình địch của nó còn là tay cao thủ trấn áp đối phương, đè bẹp đối thủ không thương xót.

Nhìn bộ sưu tập ảnh người mình thương trống trơn. Trống đến mức, cả tin nhắn bà thím Mỹ Mỹ hỏi thăm nó học có tốt không cũng bị ông chú cho vào thùng rác.

Hiểm hơn là ổng thẳng tay xóa bức ảnh ổng ôm crush năm lớp 9!

Thâm! Đúng là thâm!

Ngoài từ này ra, Thiên Hải không tìm ra được từ nào để nói về tay tình địch lão làng này!

Được, nếu chú đã thâm thì đừng trách thằng cháu này…chơi xấu nhé! Gừng càng già càng cay thì ớt non này cũng là ớt hiểm à!

Nó khẽ cười rồi mở điện thoại vào bộ sưu tập. Hên là bữa đó nó có lưu về máy.

Khánh Linh nhìn bức ảnh chàng thiếu niên vai mang khăn quàng đỏ vòng tay ôm cô bạn gái từ phía sau, miệng cười toe toét nhảy ra từ avatar con sao biển, cô chẳng thèm nhìn kĩ đã phán luôn một câu: “Vậy mà dám bảo chị là tình đầu cơ đấy?” Đúng là đừng bao giờ tin lời của tụi con trai!

Cô hứ một tiếng kéo tuột avatar con sao biển xuống rồi vào avatar con bạch tuộc cô yêu nhận cuộc gọi.

“Anh!”

“Anh chờ em ngoài cổng!”

Trời ơi! Cái ông bồ già này! Hẹn hò toàn chọn giờ thiêng!

Cô vội vàng úp lại bài luận, chỉ một giây đã mất hút sau cánh cửa.

Chín đứa bạn: Không hiểu yêu nhau kiểu gì? Lời tạm biệt còn chưa khô đã mừng vui nói câu: Hi! Chào em buổi tối!

“Đây chính là minh chứng cho câu: Xa em một khắc cách tựa mấy thu!”

“Đúng! Đúng! Yêu là phải dính nhau như sam mới không bị tương tư dày vò!”

Hahahaha…

Chín bà tám cười vang cả phòng khi ngộ ra chân lí.

“Em là ánh sáng của đời anh!” Hàn Lâm áp trán mình vào trán cô, một tay vuốt ve gò má trắng hồng, một tay vuốt tóc. Dưới trời đêm, tiếng anh thì thào như tiếng gió: “Mới xa mà anh chịu không nổi!”

Khánh Linh cười. Cô lườm anh, véo vào khóe miệng người vừa nói ngọt: “Gớm, cái mỏ dẻo dữ!”

Hàn Lâm lại thấy thương hết nấc. Người gì đâu mẹ sinh cho cái miệng đáng yêu thế không biết? Đã nói lời duyên còn cười xinh như hoa.

Như thế này anh chịu sao nổi! Phải hôn thôi! Hôn nó mới đã!

Hàn Lâm một tay luồn qua mái tóc, tay kia ôm giữ thân hình mảnh mai mềm mại thơm mát. Anh như con trâu già bỏ đói lâu ngày, cô như ngọn cỏ non ngọt ngào ướt đẫm sương sớm. Khiến con trâu già cưỡng không nổi phải vừa gặm vừa rên: “Ngon quá. Nghiện mất tiêu rồi! Bọt biển à! Đồng ý làm vợ anh nha? Cho anh về ra mắt ba mẹ xin cưới ha?”

Khánh Linh đang phê bỗng sặc nước miếng. Cô ôm ngực ho khùng khục làm con trâu già thấy tiếc một ngụm cỏ chưa nhai xong.

Anh vỗ vỗ vào lưng cô. Muốn cười mà cười không có nổi bèn trách yêu: “Em thật là…nghe có chồng mừng quên nuốt nước bọt.”

Khánh Linh còn sốc. Cô vừa tức ngực vừa e thẹn bèn trở tay đấm thùm thụp vào ngực anh: “Ai muốn có chồng mà mừng, hả?”

Ngực anh là ngực tập gym. Nó cứng còn hơn thớ gỗ. Những cái cào cào yêu đó chả thấm vào đâu. Ngược lại, hai bàn tay cô còn kích thích thêm thằng đệ bừng tỉnh. Hàn Lâm thấy khổ. Anh bèn ôm má người yêu trấn áp nụ hôn khác hòng xoa bớt cảm giác tưng tức, nhức nhối ở một nơi nào đó.

Nụ hôn động tình nhanh chóng càn quét tất cả những gì mà môi anh, lưỡi anh và tay anh đi qua. Hai bàn anh theo cơn lửa nóng chạy lung tung trên tấm lưng uốn cong hình chữ S. Rồi lần trườn tới trước như một con rắn phủ lên một đỉnh đồi cao cao. Mân mê ở bên ngoài chưa đủ, anh bạo dạn thò luôn vào trong. Nhưng anh còn chưa có kịp chạm…đã bị nàng cho ăn đòn…

“Bạch tuộc già này! Anh có thu ngay hai xúc tu lại không?” Cô tán mạnh đầu mình vào miệng anh làm Hàn Lâm tá hỏa tam tinh. Anh vôi thu xúc tu đặng đưa lên kiểm tra cái miệng.

Mèn ơi! Hôn cái mà chảy luôn cả máo!

Hahahaha…Chiếc Camry ngoài song cửa và ánh đèn đường nhạt nhòa rơi vào bên trong cánh cổng phá lên cười. Một nụ cười sảng khoái. Tụi nó nói: Đáng đời lão trâu già cậy sống lâu chèn ép giành ăn cỏ non với nghé con mới lớn!

Tưởng cỏ này là cỏ nuôi bò sữa chắc? Cỏ này là cỏ độc! Hihihihi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play