Người ta công bố người yêu với gia đình như thế nào cô không biết. Chứ riêng cô chỉ có ba chữ: Loạn cào cào.
“Ôi! Chờ đợi bao năm giờ mới thấy mặt cô con dâu Út. Khánh Linh, bác cảm ơn con đã thương con trai bác!” Mẹ anh chưa gì đã sùi sụt vì cảm động.
Ba anh vui, cười không khép được miệng. Ông dặn con trai: “Có người yêu trẻ đẹp, hiền lành phải biết quý trọng và biết giữ. Con đừng ham kiếm tiền mà bỏ bê con bé. Để con bé buồn nó đá thì đừng về nhà ăn vạ. Tao với mẹ mày bó tay.”
Hàn Lâm mặt mày rạng rỡ. Ôm lấy eo cô nói với ba mẹ: “Con sao nỡ để vợ con buồn!”
Ba người cùng phe lại cười vang lên. Chợt chị dâu anh mặt mày xanh như tàu lá chuối lao vào.
“Ba mẹ…thằng Bom…thằng Bom…nó trèo cửa sổ… bỏ đi rồi!” Chị dâu anh bật khóc đưa cho ba mẹ xem tờ thư từ biệt.
Nụ cười lập tức đông khô. Niềm vui hóa thành buồn bã. Cả nhà dáo dác: “Tỏa ra đi tìm thằng bé ngay! Càng nhanh càng tốt!”
Khánh Linh không khỏi bàng hoàng. Cô hoảng hốt cùng mọi người đi tìm Thiên Hải.
“Em về nghỉ ngơi đi! Ở đây có anh rồi!” Trước khi lên xe, Hàn Lâm vén lại mái tóc cho cô, dặn dò.
Không muốn anh lo. Khánh Linh gật đầu. Cô nhìn anh đôi mắt lao xao bao điều muốn nói…Nhưng ở thời điểm thực tại không thích hợp đành nuốt ngược vào trong, khẽ cười cho anh yên tâm: “Anh nhớ cẩn thận!”
“Anh biết rồi!” Đôi mắt anh thăm thẳm, hun hút một trời tình, anh hôn vội lên trán cô một cái: “Anh yêu em!”
Khánh Linh thật muốn ôm anh biết bao!
Nhìn chiếc Camry ra cổng rồi bẻ lái hòa vào làn đường, Khánh Linh dắt xe đi tìm thằng học sinh.
“Khánh Linh!”
Là mẹ Thiên Hải gọi.
Khánh Linh dừng xe.
Qua cửa kính ôtô, mẹ Thiên Hải nước mắt nhạt nhòa với tay cầm cánh tay cô: “Chị xin em… thương thằng Hải con chị! Nó yêu…thầm em đã hai năm rồi!”
Trời!
Yêu thầm hai năm rồi á?
Khánh Linh nghe mà sốc ngang!
Nói vậy, nó đã….
Harry Potter fanfic“Em thương chị từ năm lớp 10 à!” Đang dáo dác tìm người trong công viên, sau lưng cô chợt có tiếng nói. Không cần quay lại…cô cũng thừa biết đó là ai!
Bàn chân Khánh Linh như hóa đá. Tin Thiên Hải báo quá sốc cô chưa kịp thích ứng. Khánh Linh cúi gằm mặt nhìn đôi bàn chân mình bất động.
Trong tĩnh lặng, cô nghe tiếng bước chân Thiên Hải đến gần rồi đến gần. Khi khứu giác ngửi được mùi hương quen thuộc, không hiểu sao Khánh Linh vội vàng quay lưng.
Một cú quay người thật hay! Vừa đủ để…
Khánh Linh đối diện với một gương mặt soái ca đẫm nước mắt.
Làm đông cứng một vòng tay còn chưa kịp chạm vào eo cô.
Cô nhìn nó. Nó nhìn cô.
Trong đôi mắt cô đong đầy hai từ: Tự trách và khó xử!
Trong đôi mắt nó là cả một tình yêu đầu với nhiều cung bậc cảm xúc. Có si mê hòa lẫn vui mừng, có nỗi nhớ thương trường kì tương tư theo năm tháng. Có nỗi buồn chất chứa vạn nỗi sầu lo. Và nhiều nhất là bi ai thống khổ.
“Em yêu chị từ khi em thấy avatar con bọt biển màu vàng!”
“Nói vậy, ngày đó em xin kết bạn với chị là cố ý?”
“Phải, em thương nó lắm cho dù lúc đó em chưa hề biết mặt mũi chủ nhân của nó. Nhưng qua cách nói chuyện…em có linh cảm đằng sau avatar con bọt biển là một cô gái rất ấm áp và dễ thương!”
Sao có thể chứ?
Khánh Linh thật không biết nói sao. Cô vò đầu bứt tai. Bất lực thở gấp.
Thiên Hải nhìn cô. Nó thấy vẻ mặt ỉu sìu như bánh đa gặp nước của cô, nó không cảm thông tha cho còn nói tiếp: “Ngày gặp chị…lần đầu thấy chị ở ngoài đời thực. Em đã si hết thuốc chữa!”
Ơi mẹ ơi!
Rồi giờ cô phải làm sao đây?
Bọt biển ơi bọt biển! Mày đúng là dễ thương đạt mức… báo đời!
Khánh Linh ơi Khánh Linh! Ai biểu mày giống con bọt biển chi cho trẻ em nó cũng thích rồi yêu! Giờ thì hay rồi!
Người nhà cả! Đâu dễ tránh mặt cũng rất khó để từ chối một cách trắng trợn, phũ phàng!
Nhưng…
Chưa có chuyện gì mà một cô gái con nhà nông kinh qua gian khó như cô không bươn qua được. Gặp sông lội sông! Gặp mương phóng mương. Mô đất nhỏ thì bước qua, gặp đống đất cao dù có trầy da tứa máu cô cũng trèo cho bằng được. Luồn chỉ, lách tổ ong. Cô đây chơi tuốc!
Huống hồ ba cái tình trường này. Cô phạt một nhát là xong!
Cô hít một hơi thật sâu lấy dũng khí: “Thiên Hải!”
“Hải đây!” Thằng học sinh đôi mắt gập tràn hi vọng chờ tòa tuyên án: “Án gì cũng được miễn đừng án tử! Em còn thi cử ngập đầu đó! Em rụng là đời em tàn! Mà tàn thì chỉ có lấp trong đất!”
Cô lại ỉu sìu thở hắt ra. Mịa! Cái thằng cháu này! Nó không yêu ai lại đâm đầu vô yêu thím nó!
Làm khó thím hử? Cháu không có cửa nha!
Khánh Linh đứng lên cho có khí thế. Cô vận hết khí công…hạ thấp giọng: “Án treo! Thời gian thử thách là một năm! Yêu cầu cần đạt: Đậu Đại học Kinh tế. Điều khoản phụ: Giữ mức tình cảm chị em không được vượt quá khung! Hết hạn một năm tùy tình hình rồi tính tiếp.”
“Vậy chị quăng chú Lâm đi chứ?”
“Sao quăng? Chú ấy là tình đầu của chị. Người chị thương!”
Nó phụng phịu. Tỏ ý không an tâm. Nhưng không dám phản đối cũng chẳng dám ra điều kiện. Nó ngẩng mặt lên trời thở dài tự an ủi: “Dù chị yêu ai, miễn sao chị còn ở trước mắt em, chưa lên xe bông là em tranh tới cùng! Bất kể là tranh với ai…cho dù là ông chú!”
Chú thôi mà! Có gì phải sợ!
“Em đây còn trẻ, em không tin mình thua lão già hai mươi tám tuổi hết xí quách!”
Nó tự tin vào tuổi trẻ. Ôm hi vọng đứng lên vươn vai. Cười thật tươi với bóng điện công viên. Rồi nhìn cô: “Mình đi ăn kem dừa đi chị!”