Editor: Gracie

Buổi tối ở trên núi chẳng có gì thú vị.

Không có tiếng đàn sáo từ thuyền hoa, cũng không có chợ đêm, và càng không có sự ồn ào, náo nhiệt.

Khi tới giờ, trời liền tối mù mịt, đen kịt như đổ mực.

Nhưng A Hạ lại cảm thấy rất thú vị, nàng và Sương Hoa ngồi ở trên sân phơi, trên sào trúc treo một chiếc đèn lồng tre. Lại đun thêm một chậu nước nóng, hai người ngâm chân trong đó, giấu tay trong ống tay áo, đủ để chống chọi với cái lạnh đầu xuân.

Lúc này, trăng nghiêng mình vào lòng núi, sao sáng đầy trời, có cành cây rung động làm kinh sợ chim chóc.

"A tỷ, muội muốn nghe tỷ hát về ánh trăng."

A Hạ tựa vào vai Sương Hoa, khép hờ mắt, thủ thỉ.

Sương Hoa có giọng hát êm dịu, nàng ấy ôm A Hạ vào lòng, nhẹ nhàng ngâm nga:

"Ánh trăng sáng rỡ, soi tỏ vì sao

Sông trăng lững lờ, chảy qua đồng lúa

Gió đưa hương lúa, thơm ngát ngạt ngào." *

Gió thổi nhẹ, sóng nước sông trăng dập dìu trên ruộng lúa, mạ non bắt đầu nhô cao.

Dưới lầu vang lên tiếng củi lửa cháy "xèo xèo", tiếp đến là âm thanh sột soạt của quần áo. Phương Giác bước ra và gọi: "A Hạ, Sương Hoa, các muội có muốn ăn khoai nướng không?"

A Hạ nghe vậy liền ngồi thẳng người dậy, ngáp một cái, trả lời: "Muốn, đại ca, huynh lấy cho bọn muội hai củ nhỏ nhé."

"Được."

Lúc này nước trong chậu gỗ cũng dần nguội đi, A Hạ giẫm nhẹ một chân vào nước, làm nước bắn tung tóe lên đùi Sương Hoa, nàng ấy cũng giẫm lại một cái, khiến quần áo cả hai đều dính vài vệt nước. Sau đó, hai người dựa vào nhau bật cười, làm cho mấy chú chim nước đang ngủ gật giật mình vỗ cánh bay đi.

Núi rừng cũng từ đó mà bừng tỉnh.

Hai chị em các nàng mang giày vớ xong, thu thập lại đồ đạc rồi đi xuống dưới. Trên sân bên ngoài đã dựng lên vài cái lò sưởi lớn, trong núi cành khô dễ kiếm, nên mới có thể đốt lửa sưởi ấm một cách thoải mái như vậy.

Vài chục người ngồi vây quanh nơi đó vừa sưởi ấm vừa trò chuyện rôm rả, Sinh Đông, Tiểu Ôn cùng với mấy đứa em họ khác đang chơi bàn đu dây, Phương Giác và đại biểu ca từ trong hầm nâng ra một sọt nhỏ khoai lang đỏ.

Khoai lang đỏ được đào lên vào mùa thu, sau khi đem phơi mấy ngày thì được cất giữ trong hầm, như thế sẽ không bị nảy mầm hay thối rữa.

Cha Phương thích món này, lập tức đứng dậy vẫy tay, "A Giác, mang qua đây cho ta, ta sẽ nướng."

Sau khi củi trong lò sưởi trước mặt cha Phương cháy bừng bừng xong, còn dư lại than hồng thỉnh thoảng bắn ra những tia lửa nhỏ li ti, nhảy nhót khắp nơi.

Hắn ta dùng nhánh cây đào một cái hố nhỏ ở giữa, sau đó đặt khoai lang đỏ vào, rồi đắp than hồng lên trên và để khoai ủ bên trong, chỉ cần đợi một lát là có thể thưởng thức.

Trong lúc cha Phương cùng mấy người khác vùi khoai lang, mẹ Phương phủi phủi bụi than trên người, ngẩng đầu lên hỏi A Hạ đang ở cách đó không xa, "A Hạ, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ trở về. Con muốn ở lại đây thêm vài ngày nữa, hay là đi cùng chúng ta?"

"Đương nhiên là ở lại đây thêm vài ngày rồi, con xem con hỏi cái gì vậy?"

Bà ngoại ở bên cạnh vội vàng vỗ tay con gái mình, lời trong lời ngoài đều là oán trách.

Lại nói tiếp: "A Hạ, nương con về thì về, con cứ ở lại chơi thêm một thời gian nhé."

"Được ạ," A Hạ vui vẻ gật đầu, nàng cũng muốn ở lại đây thêm vài ngày nữa.

"Thế mới đúng chứ."

"Được, đến lúc đó con nhớ đừng nghịch ngợm quá, cũng ít chạy đi chơi lung tung lại cho ta. Bốn ngày sau ta sẽ bảo a cha sang đón con."

Mẹ Phương dặn dò, trong lòng tràn ngập sự không tín nhiệm đối với nàng.

"Vâng ạ."

A Hạ bảo đảm với mẹ Phương, chỉ là cái gì gọi là 'chạy đi chơi lung tung' chứ. Tự bản thân nàng thấy, đó đều là những trò chơi hết sức đứng đắn, nên là nàng cũng không hề cảm thấy chột dạ chút nào.

Trong sân lại vang lên tiếng nói chuyện, mẹ Phương cùng những người phụ nữ khác đang bàn về loại vải dệt thịnh hành nhất trên trấn. Trong khi đó, mấy người cha Phương và ông nội không thể tránh khỏi mà nói đến chủ đề rượu chè, còn đối với bọn trẻ con, thì việc chạy đông chạy tây chơi đùa lại mang đến niềm vui thích khôn xiết.

Chỉ có A Hạ là chăm chú nhìn đống lửa, lo lắng khoai lang bị cháy xém, khi thấy lửa sắp tắt, tro than phủ đầy ở mặt trên, nàng gấp gáp chọc chọc cha mình, "A cha, khoai lang đỏ chín chưa ạ?"

"Chín rồi, để ta lấy ra, cẩn thận bị phỏng tay đó, để sang bên cạnh cho nguội bớt đã."

Cha Phương dùng nhánh cây khều ra, hương thơm ngọt ngào lan tỏa khiến mọi người đều không nói chuyện nữa, trông mong nhìn lại đây. Sinh Đông sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, rồi gọi đám trẻ con phía sau: "Khoai nướng chín rồi, mau đến ăn nào!"

Thậm chí còn không có thời gian để nguội bớt, từng củ khoai lang nóng hổi đã được mọi người nhanh chóng lấy đi.

Củ khoai lang mà A Hạ nhận, đã được cha Phương bọc trong một chiếc lá to, không bị nóng, vừa vặn có thể sưởi ấm tay.

Vỏ khoai sau khi nướng trở nên nhăn nheo, bóc ra một miếng vỏ nhỏ, phần thịt bên trong vàng óng, mềm mại, như được quét qua một lớp mật ong.

Món này nên ăn vào những ngày trời lạnh giá, khi củ khoai vẫn còn nóng hầm hập, đừng ngại bỏng mà hãy cắn một miếng thật to, thổi phù phù trong miệng. Lúc nhai không hề thấy lợn cợn chút nào, vị vừa mềm vừa ngọt, mềm mại như bông, ngọt ngào như khối đường mạch nha.

Ăn hết phần ruột khoai vàng óng, còn phải mút mát lại phần thịt bám trên vỏ vài lần rồi mới vứt đi, như vậy mới có thể xem như đã thưởng thức trọn vẹn món khoai lang nướng này.

Ăn xong một củ khoai nhỏ, trong bụng trở nên ấm áp, mềm mại, nhưng trên tay lại có cảm giác dính dính, nhớp nhớp, A Hạ đi lấy nước rửa tay, chờ đến khi nàng rửa mặt xong xuôi, ngoài sân mới coi như thật sự tàn cuộc.

Mẹ Phương ngáp một cái, đi đến bên cạnh nàng, dặn dò, "Đi ngủ sớm chút, đừng có đêm khuya còn ồn ào khiến biểu tỷ con ngủ không yên."

"Con biết rồi ạ."

Nàng đáp lời rồi đạp giày chạy lên lầu. Sương Hoa đã sớm trải giường xong xuôi, đệm giường dày dặn êm ái. A Hạ đóng cửa lại, lập tức đi qua nhào thẳng lên giường, lăn qua lăn lại.

Sương Hoa đang tháo búi tóc, thấy bộ dạng nàng như vậy liền trêu chọc: "Làm sao, này là học tằm bò à?"

"Muội chỉ là muốn vận động xíu thôi."

"Muội đừng nghịch ngợm nữa, mau nằm vào. Ta có để bình nước nóng ở trong đó, nhân lúc nó còn nóng mà nhanh ngủ đi."

A Hạ bật người ngồi dậy như cá chép lộn mình, vén một góc chăn lên rồi chui vào, đệm giường phía dưới ấm áp làm người ta dễ chịu. Sương Hoa cũng từ chỗ giá đặt gương bên cạnh bước đến và nằm xuống giường.

Tuổi tác hai người các nàng cách nhau không nhiều, lúc còn nhỏ chỉ cần ở lại nhà ngoại, các nàng trên cơ bản đều ngủ chung với nhau. Trưởng thành rồi cũng không hề có chút xa lạ nào.

Sương Hoa thổi đèn, A Hạ đã có phần buồn ngủ, mí mắt chớp chớp liên tục.

"Ầu ơi, múc chén canh, chén canh hoa, hạt sen hầm đường trắng, bé ngoan ăn no mát lạnh, ngủ một giấc say đến khi trời hửng nắng."

Nàng ấy ngân nga điệu hát ru con trong trang, A Hạ phì cười, nép mình vào người Sương Hoa, chìm đắm trong lời đồng dao dịu dàng ấy, chẳng biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.

Chú thích:

* Editor tự dịch, chuyển lời có thể không quá chính xác vì mình thích thơ ca có vần điệu nên phải chọn từ có vần một chút. Lời bài hát trong bản H-V: "Nguyệt lượng đường đường, chiếu kiến tinh quang. Nguyệt hà trường, mạn quá đạo đường, phong xuy đạo hoa hương."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play