Phù Khanh được kéo sang một bên mà người đứng bên cạnh y thì thế vào chỗ y, không sợ chết mà dùng tay đỡ một cái chân bạch tuộc to lớn đang mạnh mẽ đánh xuống, cái chân lúc bị hắn bắt được đã hình thành một phản lực rất lớn, gây ra tiếng vang động trời.
Phù Khanh lạnh giọng: “Lục Khải!”
Một đòn ban nãy của con bạch tuộc có thể đánh vỡ cả tòa nhà, sàn gỗ dưới chân Lục Đoạt Lân cũng nứt ra, nửa người y bị kẹt lại, chân giẫm lên thanh xà ngang mong manh như thể sẽ gãy bất cứ lúc nào còn Lục Đoạt Lân sẽ rơi tự do từ tầng 4 xuống.
Con bạch tuộc cũng kinh ngạc, nó không ngờ có nhân loại có thể đỡ được đòn đánh của. Nó chậm rãi nhấc chân lên, mọi người xung quanh nhanh chóng kéo Lục Đoạt Lân ra.
Lục Đoạt Lân dựa nửa người lên vai của Phù Khanh, ôm cổ y, vì không để lộ đuôi mà cố ý cắn đầu lưỡi, rồi lại giả vờ ho mấy tiếng khó khăn, thuận lợi để cho máu chảy ra khóe miệng.
Hắn suy yếu nói: “Dị năng của tôi có thể tăng cường sức chịu đựng, không sao đâu”.
Phù Khanh biểu tình vô cùng lạnh, giọng nói cũng rất nghiêm túc: “Không được tùy tiện làm bậy”.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play