Lời nói của Vương lão như bị nghẹn lại ở cổ họng. Ông đã sống nhiều năm như vậy khi nhìn thấy Thánh Quỳnh đi cùng với Phù Khanh thì lập tức hiểu rõ tình huống hiện tại, vẻ mặt muốn nói lại thôi, cố tình lộ ra nghi hoặc: “Cậu là…”
Thánh Quỳnh tự nhiên giải thích: “Cậu ấy là người mới mà con tìm được để thừa kế viện nghiên cứu trung ương”.
“Khụ khụ….”
“Ngài có khỏe không? Uống chút nước”.
“Ta không sao”. Vương lão ngẩng đầu ôn hòa cười: “Vất vả cho các cậu phải đi tìm người mới”.
“Hôm nay, con dẫn cậu ấy đến đây là để ngài dạy bảo”. Thánh Quỳnh quay đầu ra hiệu cho Phù Khanh tiến lên: “Làm phiền ngài rồi”.
Khóe miệng Vương lão co quắp, ngẩng đầu nhìn về phía Phù Khanh. Năm đó, ông ta vào viện nghiên cứu trung ương tương đối trễ, là học sinh nhỏ nhất trong viện. Với ông mà nói Trương Duy Anh đã là sư huynh đức cao vọng trọng, Phù Khanh càng là nhân vật trong truyền thuyết. Khi đó, Phù Khanh tham gia vào công tác ở viện nghiên cứu, Vương lão mỗi khi nghe được sự tích về y đều sẽ khiếp sợ, y thỉnh thoảng sẽ đến viện nghiên cứu để học tập, mọi người ở đó đều vô cùng cung kính với y.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play