“Cậu ấy không những mạnh mẽ mà còn dũng cảm.”
Mọi người chăm chú nhìn y, không ít người bỏ mũ xuống, người đàn ông cầm súng ban nãy hốc mắt đã đỏ ửng, lấy hai tay che mặt lại cũng không ngăn nỗi sự xúc động.
Phù Khanh quay người trở về, bỗng nhiên sau lưng truyền đến một trận gió lạnh. AI lập tức lên tiếng: [Đừng quay đầu lại!]
Phù Khanh sau khi nghe được nhắc nhở, không do dự một giây mà tung dây đằng ra, dùng dây đằng như đòn bẩy nâng mình lên cao.
Giây tiếp theo một hơi thở băng lãnh cực điểm truyền đến. Mọi người kinh ngạc nhìn bóng dáng linh hoạt xẹt qua, áo blouse trắng bay phần phật trong gió, mà vị trí y đứng ban nãy đang bị một bóng đen bao vây.
“Trực giác quá mạnh rồi!”
Phù Khanh giống như một con báo nhanh nhẹn, đáp xuống an toàn, sau đó y mới quay lại nhìn về hướng bóng đen. Đó là một cái bóng đen không rõ hình dạng, mang theo hơi thở nguy hiểm, đang nhìn chằm chằm về phía Phù Khanh. Trong bóng đen đó từ từ hiện lên một khuôn mặt, tuy vậy vẫn không nhìn thấy rõ mặt mũi của bóng đen đó nhưng lại thấy rõ nó đang nở nụ cười đáng sợ, khóe miệng dài tận mang tai.
“Tìm….thấy…..mày rồi.” Trong không gian yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng cười của con Ác chủng đó, ánh mắt của nó độc ác nhìn chằm chằm Phù Khanh. Tuy vậy chỉ sau một trận gió thổi qua, bóng đen đó liền biến mất.
Phải mất nửa phút sau mọi người mới hoàn hồn lại, sau lưng ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi. Giọng nói đoàn trưởng run rẩy, mang theo chút nhẹ nhõm khi vừa mới sống sót sau tai nạn: “Con vừa rồi là Ác chủng cấp A, nếu nó tấn công chúng ta thì hậu quả khó lường.”
“Nhưng xung quanh đây đâu có khu chết nào đâu, sao lại xuất hiện Ác chủng cấp A chứ? Chuyện này đúng là kì lạ.”
Phù Khanh híp mắt, vuốt ve đầu ngón tay, im lặng không lên tiếng.
Mọi chuyện xem như đã giải quyết xong.
Đoàn trưởng vốn muốn mời Phù Khanh ăn cơm nhưng lại bị y từ chối, chỉ có thể tiếc nuối giao thù lao đã định trước cho y. Sau đó, còn chu đáo sắp xếp người đưa y về tận nơi. Nhưng vừa mới đi đến cổng văn phòng của ‘Ngũ thệ ước’ thì có người chạy theo sau gọi lớn: “Phù tiên sinh! Xin dừng bước!”
Phù Khanh quay lại thì thấy người đuổi theo y là người đàn ông râu quai nón cầm súng ban nãy. Ông ấy vốn chuẩn bị ra tay tiễn bạn mình nhưng nhờ Phù Khanh ra tay tương trợ mà tránh được cảnh đau lòng.
“Phù tiên sinh, cảm ơn ngài đã cứu bạn của tôi.” Ông ta trịnh trọng nói: “Khi không có nhiệm vụ, tôi và ông ấy đều phụ trách việc trông coi vật tư, nếu sau này ngài cần hỗ trợ gì cứ việc lên tiếng. Đây là danh thiếp của tôi.”
Nói rồi ông ta đưa tờ giấy vào tay Phù Khanh. Y cũng không khách khí nhận lấy, người của 'Ngũ thệ ước' giống nhau ghê, rất thích đưa danh thiếp: “Nếu cần giúp đỡ, tôi nhất định sẽ nói.”
Người đàn ông kia cũng gật đầu: “Được, tôi chờ ngài.” Nói rồi ông cúi người thật sâu, dùng tư thế trịnh trọng nhất để cạm tạ Phù Khanh.
Sau khi Phù Khanh rời khỏi văn phòng của 'Ngũ thệ ước' việc đầu tiên là đi mua lại bệnh viện tâm thần và hoàn thành hồ sơ lập đội.
“Chào ngài, tên hội, cấp bậc, tư chất cùng lãnh thổ đều được ghi trong này. Ngài vui lòng xác nhận lại.”
Phù Khanh nhìn qua thấy không vấn đề, lập tức kí tên xác nhận.
Biểu tượng đánh dấu khu bệnh viện tâm thần sáng lên, điều này có nghĩa bệnh viện đã có chủ. Hai mắt Phù Khanh sáng lên, nhìn chăm chú vào bản đồ hiển thị trên màn hình, trong lòng kích động như có ngọn lửa đang cháy trong người y.
“Đây là sổ tay quy định quy tắc cho hội. Nếu ngài có bất kì thắc mắc gì cũng có thể liên hệ qua quang não. Chúng tôi cũng sẽ gửi các thông báo của công hội đến quang não của ngài.”
Phù Khanh cảm ơn, sau đó rời đi. Y hiện giờ muốn lập tức quay lại bệnh viện. Y nheo mắt lại, thở phào một cái, đã rất lâu rồi y không có cảm giác mong chờ, nôn nóng thế này.
Nhưng mới vừa ra khỏi khu văn phòng, quang não của y rung lên một cái, sau đó giọng một cô gái nhẹ nhàng vang lên: ‘Tinh---hội của ngài nhận được thông báo, xin vui lòng kiểm tra!’
Y hơi nhíu mày, mở ra xem: “Có chuyện gì vậy?”
Vẫn là giọng nữ nhẹ nhàng đó nhưng thông tin mà cô đọc đối với Phù Khanh mà nói thật sự mang sức nặng ngàn cân: “Cảm tạ hội trưởng đại nhân đã vì nhân loại mà cố gắng! Làm người giữ gìn luật pháp của tân nhân loại, ngài đừng quên nộp vật tư hàng tháng.”
Đôi mắt màu xám xanh hiếm khi hiện lên vẻ hoang mang.
“Đất đai của khu an toàn có hạn vì thế cho nên người sở hữu đất phải có nghĩa vụ gieo trồng và làm nhiệm vụ để duy trì trật tự xã hội. Công hội Trung ương sẽ định giá và thu mua vật tư của hội với giá cả thích hợp. Nhưng nếu quá hai tháng mà ngài không nộp đủ vật tư thì hội của ngài bắt buộc phải giải tán đồng thời mảnh đất của ngài sẽ bị thu hồi và bán ra ngoài.”
Đây là mạt thế, thời đại mà tài nguyên khan hiếm, không ngừng cạnh tranh để tồn tại và dĩ nhiên cũng không có khái niệm hưởng thụ, nhàn hạ. Mấy dòng chữ như ‘giải tán hội’, ‘thu hồi đất và bán ra ngoài’ khiến trái tim Phù Khanh căng thẳng, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
Đất đai thuộc về toàn thể nhân loại, các hội bỏ tiền ra mua cũng chỉ mua được quyền sử dụng thôi, sau khi mua đất thì hội cũng phải có trách nhiệm cung cấp vật tư cho nhân loại.
“Nhiệm vụ tháng này là gì?”
Quang não giống như một hệ thống thông minh mà trả lời: “Làm nhiệm vụ của hội cấp E, vật tư của hội ‘Bệnh viện tâm thần trực thuộc thành phố X’ có thể được bán ở khu E, giá trị kết toán cuối cùng lớn hơn hoặc bằng 20 sao là hoàn thành".
Phù Khanh lại tra quang não, trước mặt y hiện lên một loạt nông sản chuyên bán ở khu E. Mỗi loại nông sản khác nhau đều có số sao khác nhau, sau khi tính toán thì cũng thấy 20 là tương đối hợp lí.
Phù Khanh nhanh chóng đi đến khu bán hạt giống. Giống như y dự đoán, nơi đây có rất nhiều hội cũng đang mua hạt giống.
“Chúng ta còn chưa tới nửa mẫu đất trống, trồng cà rốt là hợp lí, không những có thể bán mà còn có thể dự trữ.”
“Lúa sản lượng cao đây, đảm bảo tiết kiệm đất, phù hợp với các khu vực nhỏ.”
Mọi người xung quanh đều là dân lão làng, kinh nghiệm phong phú, so với họ thì Phù Khanh giống như một vị quý công tử mười ngón tay không dính nước xuân, không nhuốm bụi trần.
AI hiếm có khi được dịp trêu chọc kí chủ: [Cuối cùng cũng có việc mà ngài không hiểu, xem ra bây giờ ngài phải trông cậy vào tôi rồi!]
AI vừa dứt lời thì Phù Khanh nghe được có ai đang gọi tên y, quay đầu lại nhìn thì thấy đó là người đàn ông râu quai nón hôm nọ của hội 'Ngũ thệ ước'
“Phù tiên sinh! Là tôi đây. Ban nãy thấy ngài có vẻ lúng túng, chắc là ngài ít khi tới khu nông sản, hôm nay ngài đi mua đồ giúp nhân viên quản lí vật tư sao?”
“Không.” Phù Khanh lịch sự cười đáp: “Hội của tôi mới thành lập nên mọi việc tôi đều phải tự tay làm.”
Người nọ há hốc mồm, cuối cùng giơ một ngón tay cái với Phù Khanh: “Lợi hại nha Phù tiên sinh, giữa lúc mạt thế khó khăn mà ngài còn dám lập hội mới, đúng là can đảm.”
Phù Khanh như nghĩ ra gì đó: “Trương tiên sinh, ngài là người phụ trách vấn đề vật tư của hội 'Ngũ thệ ước', nhất định rất quen thuộc với mấy thứ này, không biết ngài có thể giới thiệu cho tôi mấy loại hạt giống có thể trồng tổ hợp không?”
“Tất nhiên là được.”
Xuất phát từ lòng cảm kích nên Trương tiên sinh biết gì nói đó, ông ấy không giấu gì cả. Phù Khanh ở một bên vừa nghe hai mắt vừa sáng lên.
Không giống như AI chỉ biết tính toán, những kiến thức của Trương tiên sinh có được là nhờ tích lũy qua năm tháng, ông ấy đã tiếp xúc với việc trồng trọt này ngót nghét cũng mười mấy năm, thậm chí loại nào gieo ra sao để cho sản lượng tốt nhất, ông ấy cũng nói hết với Phù Khanh. Đây đều là những kinh nghiệm quý báu, không dễ gì nói cho người ngoài nhưng Trương tiên sinh thật sự biết ơn Phù Khanh nên nói cho y rất nhiều điều.
Phù Khanh biết ơn từ tận đáy lòng: “Cảm ơn ngài.”
Trương tiên sinh gãi đầu: “Có gì đâu. Nếu là chuyện mà Phù tiên sinh nhờ, tôi nhất định tận lực. Nếu cậu không chê thì đem thông tin mảnh đất của cậu cho tôi nhìn thử, tôi sẽ đề cử cho cậu mấy phương án gieo trồng.”
Phù Khanh ban nãy có xem thử phí tư vấn, giá cả phải nói là đắt đỏ nên nghe vậy cũng hiểu Trương tiên sinh là thật lòng. Vì thế y đem tình huống của mình, toàn bộ nói cho Trương tiên sinh. Ông nghe xong thì trầm ngâm một hồi mới nói:
“Phù tiên sinh à, tình huống của cậu có chút hiếm gặp. Những hội bình thường đều vì nhiệm vụ vật tư nặng nề mà lựa chọn mua ruộng để dễ trồng trọt mà ngài lại mua một khu bệnh viện chỉ có lác đác vài cây xanh, này thật là…” Ông cười khổ.
Phù Khanh cũng cười: “Tôi không thể không mua mảnh đất đó.”
Trương tiên sinh cũng không tiếp tục hỏi, ngược lại cố gắng nghĩ xem có cách nào giúp Phù Khanh không.
“Muốn gom đủ 20 sao rất khó, tôi kiến nghị cậu nên trồng khoai tây, măng và giá, đây là những loại tương đối dễ trồng mà sao cũng không thấp, nếu không quá tệ nhất định sẽ có hội thu mua. Trước hết phải nhanh chóng hoàn thành chỉ tiêu của tháng này.”
Phù Khanh biết hoàn cảnh của bản thân hiện rất khó khăn, Trương tiên sinh đã cố hết sức rồi, nếu hôm nay không gặp ông, y không biết mình phải xoay sở ra sao.
Trương tiên sinh: “Phù tiên sinh, sau này cậu có gặp khó khăn gì về vấn đề vật tư có thể đến tìm tôi. Đoàn trưởng và mọi người đều biết cậu là ân nhân của 'Ngũ thệ ước', họ sẽ không làm khó cậu.”
Phù Khanh cảm ơn ông rồi quay về bệnh viện. Mọi người trong bệnh viện đã đợi y rất lâu, khi thấy y về cả đám ùa ra như ong vỡ tổ. Sau khi ôm chầm lấy Phù Khanh thì họ mới chú ý đến cái túi trên tay y. Phù Khanh đem vấn đề trồng trọt nói ra khiến cả đám đều im lặng.
Lý Ấu Tình vuốt vuốt tai thỏ hỏi: “Rút hoa cúc, phơi khô thành trà có được tính là vật tư không?”
Quái vật cúc hoa nghe vậy nổi đóa: “Đám thỏ các ngươi sao ngày nào cũng muốn rút trọc bọn ta vậy hả? Ta nhất định sẽ nhổ trụi lông thỏ của các ngươi để làm áo khoác.”
Phù Khanh ngay lập tức có cảm giác mình trở thành giáo viên mầm non: “Stop!!! Hiện tại việc cần làm là khai khẩn đất hoang. về sau tất cả mọi người cùng nhau trồng trợt, giúp đỡ lẫn nhau.”
Con thỏ và hoa cúc không tình nguyện bắt tay giảng hòa.
Cũng may bọn họ đều là Ác chủng nhanh nhẹn, Phù Khanh cũng đem những kinh nghiệm của Trương tiên sinh truyền đạt lại, phân công cho cả bọn làm việc. Con thì dọn cỏ, đứa thì phân luống trồng cây.
Lúc bọn họ đang hừng hực khí thế thì một giọng nói có phần già nua vang lên: “Mực nước, quá thấp.”
Mọi người ngẩng đầu chỉ thấy bác Chu đang ngồi ghế bập bênh, mắt nhắm hờ. Phù Khanh hai mắt sáng lên, sao y có thể quên được bác Chu chứ. Bác ấy là người làm vườn lâu năm, kinh nghiệm nhất định hơn hẳn đám người bọn họ.
Đang lúc muốn nhờ bác Chu dạy bọn họ thì bác ấy đã dùng dây leo mà đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng, trên tay còn cầm theo cái bình nước quen thuộc. Bác nhẹ nhàng đến chỗ vừa mới gieo hạt ban nãy, thông thả tưới nước. Bỗng nhiên đám thỏ con phát ra tiếng kinh ngạc: “Lớn nhanh quá!”
Dị năng của bác Chu là thúc đẩy sự sinh trưởng của thực vật!
Bây giờ không có sóng biến dị nên cây cối mọc ra bình thường, không phải Ác chủng. Bọn họ có bác Chu giống như bật hack, nạp vip mà mua máy gia tốc.
Ngay cả AI cũng không nhịn được cảm thán: [Ăn gian quá rồi!]
Bác Chu vuốt râu, cười đắc chí: “Lão đây cũng còn có ích!”
Dựa theo tốc độ như vậy, bọn họ có thể trồng nhiều loại cây có tốc độ lớn chậm, thu về nhiều sao cũng như là đồng nhân loại. Phù Khanh tính một chút, nếu cứ theo cái đà này không những có đủ vật tư để nộp mà còn có dư ra để bán cho mấy hội không trồng kịp cây, thu thêm được một khoảng tiền.
Bác Chu sờ cằm nói thêm: “Thật ra, lão còn mấy chậu cây trên sân thượng, có thể dùng chúng để trồng rau.”
Bọn họ có thể kiếm thêm một ít!
-Tổng bộ 'Ngũ thệ ước' –
Tuy đã trả tiền nhưng bọn họ sống nhiều năm như vậy đương nhiên hiểu được đạo lí đầu tư cho tương lai. Đoàn trưởng cũng không keo kiệt bảo Trương tiên sinh đem đến cho Phù Khanh chút lương thực còn dư. Trương tiên sinh ngay lập tức mừng rỡ đồng ý. Đoàn trưởng trong lòng đắc ý, ông hiểu rõ việc ‘bắt người tay ngắn’, Phù Khanh lợi hại như vậy, hiện tại giúp y, sau này có việc nhờ cậy y, y cũng sẽ không tiện từ chối.
*Câu đầy đủ là ‘Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn’. Ý chỉ ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn. Ở đây đoàn trưởng giúp đỡ Phù Khanh thì sau này y cũng phải giúp lại.
Trương tiên sinh lập tức liên hệ với Phù Khanh, muốn gặp mặt y một lát. Phù Khanh đồng ý, lúc đến nơi trên tay y còn cầm theo một cái bao khiến Trương tiên sinh thấy kì lạ. Áo blouse trắng đong đưa theo gió, thân hình gầy gò mà đỉnh đạc, vững vàng, thẳng tắp như trúc. Giống như không có loại giông bão nào có thể gục ngã được y.
“Hôm qua cảm ơn ngài, những kinh nghiệm đó thật quý báu.”
Trương tiên sinh nghe Phù Khanh lên tiếng mới bừng tỉnh, vội vàng nói: “Cậu không cần cảm ơn.”
“Những nguyên liệu nấu ăn này xem như là cá nhân tôi gửi riêng cho ngài thay cho lời cảm ơn vì hôm qua ngài đã giúp tôi.”
Trương tiên sinh giống như bị điện giật, kinh ngạc nhìn đống đồ trong tay Phù Khanh. Mạt thế khan hiếm thức ăn, nguyên liệu nấu ăn đều là thứ xa xỉ.
Nhiệm vụ vật tư của y đã rất khó khăn rồi, y vậy mà còn tặng cho ông nguyên liệu nấu ăn. Đang lúc nghi hoặc thì Phù Khanh lại nói tiếp: “Bạn của tôi nghĩ ra cách hay để trồng trọt, nâng cao được hiệu suất. Vì thế nên lương thực không những đủ nộp mà còn dư ra. Trương tiên sinh, sau này nếu 'Ngũ thệ ước' có áp lực về nhiệm vụ vật tư có thể liên hệ tôi, đều là chỗ quen biết, tôi sẽ tính giá hữu nghị cho mọi người.”
“A?! Vậy thì tốt quá!” Trương tiên sinh nhận lấy túi của Phù Khanh hơi ngượng ngùng đáp. Cuối cùng thì kế hoạch ‘bắt người tay ngắn’ của đoàn trưởng cũng phá sản. Ông ta từ người tặng đồ thành người được tặng.
Phù Khanh hơi mỉm cười, hàn huyên vài câu rồi lịch sự tạm biệt, để lại Trương tiên sinh vẫn còn đang ngơ ngác với hai bao đồ. Ông nhìn theo tấm lưng thon gầy kia, trong lòng không nhịn được sợ hãi. Y dường như luôn có thể vượt qua khó khăn, đảo khách thành chủ, đem quyền chủ động nắm vào tay.
-----
“Vương, chúng thuộc hạ đã tìm được kẻ đó”.
Người đàn ông đang ngồi trên vương tọa được đặt ở nơi cao nhất của thành phố bỏ đi từ từ mở mắt ra khi nghe thấy câu này, hắn chậm rãi để lộ ra nanh vuốt, khẽ nhếch môi: “Vậy đầu kẻ đó đâu?”
Bóng đen cấp A hèn mọn quỳ xuống, không dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông, giọng run run: “Thuộc hạ vô dụng, tên đó…..tên đó phản xạ quá nhanh.” Vừa dứt lời cả đám Ác chủng xung quanh cũng đồng loạt quỳ xuống, sợ hãi, run bần bật.
Bóng đen vội vàng bào chữa: “Nhưng thuộc hạ đã đánh dấu kẻ đó! Trừ khi cả đời y không ra khỏi khu an toàn, nếu y bước ra một bước sẽ chạy không thoát.”
Lửa giận nguội xuống, hắn quay lại vương tọa, híp mắt, giơ ly máu tươi lên, nở một nụ cười làm đám Ác chủng phía dưới phát run: “Ngươi có thấy được dáng vẻ của kẻ đó không?”
Bóng đen cúi đầu, đáp: “Dạ rõ.”
“Nói ta nghe.”
“Y….” Đầu óc bóng đen hỗn loạn, trong kí ức chỉ có cái ngoảnh đầu lại của Phù Khanh, vừa bị y liếc một cái, đầu óc nó như chết máy: “Rất gầy, hơi cao, làn da tái nhợt, còn….rất đẹp.”
Rầm!!! Một cái đập bàn rõ to vang lên. Người đàn ông gằn giọng.
“Đẹp? Y có thể đẹp hơn viện trưởng sao?”
Bóng đen ngay lập tức bắt lấy trọng điểm: ”Đúng vậy! Y không đẹp bằng viện trưởng, y không xứng làm chủ bệnh viện tâm thần.”
Vương lúc này mới hừ một tiếng, tỏ vẻ hài lòng.
Hắn lấy từ trong ngực ra một tấm ảnh, đây là tấm ảnh mà hắn vất vả lắm mới có được. Đây là ảnh chụp hoạt động cuối năm ở bệnh viện, Phù Khanh lúc này vẫn chưa chính thức làm viện trưởng, chỉ đang là tập sự. Y lúc này đeo một cái tạp dề, mặt không cảm xúc mà nấu ăn. Chỉ nhìn ảnh chụp thôi cũng đủ khiến hắn ngửi thấy mùi thơm từ món ăn của viện trưởng, ngay lập tức gương mặt anh tuấn đó nhăn lại như đang rất đau khổ. Khát vọng được ăn món do chính tay viện trưởng làm giống như một con sâu cắn cắn khắp người hắn.
Ngón tay hắn cẩn thận vuốt ve khuôn mặt tuyệt sắc trên ảnh, dáng vẻ điên cuồng vừa rồi biến thành sự dịu dàng vô hạn: “Viện trưởng, tôi nhớ ngài.”
Đôi môi run rẩy, thành kính hôn lên gương mặt trên tấm hình. Giây tiếp theo, hắn giống như bị điện giật, vội vàng rút đầu lại, cực kì phẫn nộ đối với hành động ban nãy của mình. Hắn lấy tay tát bản thân một cái thật mạnh, đôi mắt hơi nheo lại, biểu tình đau khổ, tự mắng chính mình:
“Mày là cái thá gì mà dám mơ tưởng đến viện trưởng!”
Hắn điên cuồng tự lẩm bẩm: “Thực xin lỗi viện trưởng, tôi lại có tâm tư đại nghịch bất đạo như vậy với ngài. Để tạ lỗi, tôi sẽ tự mình chặt đầu kẻ dám làm ô uế bệnh viện của ngài, đoạt lại bảo vật của ngài.”
Nghĩ rồi hắn nở một nụ cười hài lòng.