Thiên Vân Giới

Phần 2


6 tháng


Tạ Duy Kiệt vác trên vai một người đàn ông lạ mặt về nhà.

Rầm!

Hắn phá cửa không thương tiếc, lôi người nọ vào trong phòng ngủ. Trên chiếc giường ấy là Trương Hoài Thanh đang nằm bất tỉnh.

Tạ Duy Kiệt: Bác sĩ Chương, ông mau xem xem nghĩa phụ ta tại sao vẫn chưa tỉnh dậy? Đã 3 ngày rồi mà không có dấu hiệu chuyển biến tốt, không những thế mà tình trạng ngày càng xấu hơn.

Bác sĩ Chương: Hắn ta chết rồi!

Tạ Duy Kiệt: Ông nói hồ đồ gì vậy? Nghĩa phụ của ta là thân bất tử, làm sao mà chết được?

Bác sĩ Chương: Hiện giờ thì hắn chết rồi. Nhưng mà hắn sẽ hồi sinh lại thôi! Thời gian bao lâu thì tùy tình trạng của hắn.

Tạ Duy Kiệt: Vậy ông xem thử nghĩa phụ ta trình trạng như thế nào!

Bác sĩ Chương: Nhìn hắn không còn một giọt máu, chắc chắn do chảy hết máu mà chết. Nhìn vết máu trên áo, có phải là vết thương ở tim không?

Tạ Duy Kiệt: Đúng vậy!

Bác sĩ Chương: Để ta xem xem, vết thương lớn cỡ nào.

Bác sĩ Chương đưa tay lên, định cởi áo Trương Hoài Thanh ra, một bàn tay chộp lấy, Tạ Duy Kiệt đẩy tay y ra.

Tạ Duy Kiệt: Ngươi đừng có tùy tiện! Tim của người bị đâm 1000 nhát đã hóa thành đống thịt vụn rồi!

Bác sĩ Chương: Cái... Cái gì? Ai lại ác độc như vậy chứ? Hắn cũng đâu phải người dễ bị hạ như vậy đâu!

Tạ Duy Kiệt: Là Phán Xử Đài. Đừng nhiều lời nữa! Ông nói xem nghĩa phụ ta phải mất bao lâu để hồi sinh?

Bác sĩ Chương: Nếu tim hắn vẫn còn thì có thể sản sinh ra máu, vận chuyển dinh dưỡng tạo ra năng lượng tự chữa lành. Nhưng mà tim hắn bị hủy hoại rồi. Hắn sẽ phải trải qua một quá trình tái tạo cơ thể. Quá trình tái tạo cơ thể có 3 giai đoạn: giai đoạn thứ nhất là “phân hủy”, cơ thể ban đầu sẽ phân hủy hoàn toàn ngoại trừ xương, giai đoạn thứ hai là “tái tạo”, từ bộ xương đó sẽ mọc ra một cơ thể mới giống như cơ thể ban đầu, hai giai đoạn này ngươi không cần lo, giai đoạn cuối cùng là giai đoạn “hồi phục”  trong giai đoạn này, mọi cơ quan sẽ bắt đầu hoạt động cho nên cần dinh dưỡng từ bên ngoài. Tổng 3 giai đoạn này ít nhất là 10 năm.

Tạ Duy Kiệt: 10 năm! Lâu quá! Vậy hai giai đoạn đầu là khoảng bao lâu?

Bác sĩ Chương: Giai đoạn đầu là 5 năm, giai đoạn hai là 4 năm. Tổng cộng 9 năm. Năm cuối cùng là giai đoạn quan trọng để duy trì sự sống. Nếu không có dinh dưỡng từ bên ngoài cung cấp, sau vài tháng cơ thể sẽ tự hủy. Ta có một loại dung dịch đặc biệt giành cho người không thể tự ăn được. Đến lúc đó, ngươi đến tìm ta.

Tạ Duy Kiệt: Được! Lúc đó lại nhờ ông.

Bác sĩ Chương: Ngày mai ngươi chuyển cơ thể hắn vào trong quan tài đóng kín lại. Cái xác sắp phân hủy rồi.

Tạ Duy Kiệt: Được!

Bác sĩ Chương: Còn nữa! Lỗ tai bên phải của ngươi không nghe được rồi?

Tạ Duy Kiệt: Sao ông biết được?

Bác sĩ Chương: Nếu ta không nhìn ra bệnh của người khác thì còn làm bác sĩ làm gì? Sáng mai đến chỗ ta lấy trợ thính đi, tai của ngươi hết chữa rồi!

Tạ Duy Kiệt: Được!

Bác sĩ Chương: Nếu hết việc rồi thì ta về! Phí hôm nay miễn! Nhưng mà Trương Hoài Thanh nợ tiền ta chưa trả!

Tạ Duy Kiệt: Là ông cho nghĩa phụ ta mượn?

Bác sĩ Chương: Ừ!

Tạ Duy Kiệt: Nhưng mà người cho nghĩa phụ mượn tiền là thương nhân giàu có mà, sao lại là một bác sĩ như ông chứ?

Bác sĩ Chương: Ta là thương nhân đấy! Bác sĩ chỉ là nghề tay trái của ta thôi!

Tạ Duy Kiệt: Thật sao?

Bác sĩ Chương: Ta gạt ngươi làm gì? Ta cũng đâu có thiếu tiền.

Tạ Duy Kiệt: Vậy cha ta nợ ông bao nhiêu?

Bác sĩ Chương: 200 đồng vàng đấy! Ngươi có tiền trả không?

Cạch!

Tạ Duy Kiệt ném một túi tiền 200 đồng vàng xuống bàn.

Tạ Duy Kiệt: Tiền nghĩa phụ ta nợ, ta trả hết cho ông.

Thật ra số tiền đó là Tạ Duy Kiệt kiếm được và tích lũy trong 3 năm qua, vì sợ Trương Hoài Thanh tiêu xài phung phí nên hắn đã mang đi giấu. Rương tiền mà tên Tử Thần kia cho chưa động vào một đồng nào.

Sáng hôm sau, theo lời của bác sĩ Chương, Tạ Duy Kiệt đến nhà của ông. Hai người trong căn phòng chứa đầy mấy thiết bị y tế, và thiết bị hỗ trợ. Bác sĩ Chương lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho Tạ Duy Kiệt.

Bác sĩ Chương: Mở ra đi!

Tạ Duy Kiệt nhận lấy, mở nắp ra. Bên trong là một chiếc khuyên tai màu đỏ, chiếc khuyên tai chỉ là một hạt tròn nhỏ như hạt đậu xanh gắn với cây kim xỏ khuyên.

Tạ Duy Kiệt: Có ý gì đây?

Bác sĩ Chương: Đó không phải khuyên tai bình thường đâu! Đó là khuyên tai trợ thính! Sản phẩm mới nhất của ta đấy! Vừa tiện lợi vừa gọn gàng, còn có tác dụng làm đẹp nữa!

Tạ Duy Kiệt: Ồ! Tiện lợi thật! Nhưng mà một nam nhân đeo khuyên tai có hơi kỳ.

Bác sĩ Chương: Haha! Có gì kỳ đâu chứ! Nam hay nữ thì có sao đâu!

Tạ Duy Kiệt: Nhưng mà xỏ làm sao?

Bác sĩ Chương: Đừng lo! Ta giúp ngươi!

Một lúc sau, khuyên tai được xỏ trên tai của Tạ Duy Kiệt, màu đỏ tươi của nó khiến cho gương mặt trắng trẻo của hắn càng trở nên xinh đẹp nhưng có phần ủy mị.

Tạ Duy Kiệt: Bác sĩ Chương, ông có biết chỗ nào bán quan tài không?

Bác sĩ Chương: À! Ta đề xuất cho ngươi một tiệm ở sau khu nhà trọ số 6 trong trung tâm thành phố ấy, ở đó có nhiều loại lắm, chắc chắn có loại ngươi sẽ cần.

Tạ Duy Kiệt: Cảm ơn bác sĩ Chương! Tôi đi đây!

Trả tiền xong, hắn đi một mạch vào trung tâm thành phố, đi khắp nơi tìm tiệm quan tài mà bác sĩ Chương nói.

10p sau, hắn đã tìm thấy khu nhà trọ số 6, trông khu nhà trọ này có hơi quen mắt, nghĩ một hồi mới nhận ra đó là khu nhà trọ mà hắn với Trương Hoài Thanh đã ở.

Tạ Duy Kiệt: Khu nhà trọ số 6 đã thấy rồi, phải đi tìm tiệm quan tài thôi!

Tạ Duy Kiệt đi ra sau khu nhà trọ số 6, nhưng không có cái nào là tiệm quan tài. Hắn tiếp tục dò xét xung quanh khu nhà trọ ấy nhưng vẫn không thấy.

Tạ Duy Kiệt: Bịp à? Rõ ràng ông ta nói là sau khu nhà trọ số 6, nhưng tìm mãi không thấy.

Tạ Duy Kiệt đi chậm lại, tiếp tục dò xét xung quanh. Bỗng nhiên dưới chân lún xuống một tấc làm hắn giật mình nhảy ra, nhìn lại thì mặt đất đã trở lại nguyên trạng.

Tạ Duy Kiệt: Kì lạ! Rõ ràng vừa rồi mới có chỗ lún xuống mà tại sao không thấy?

Ngay lập tức, vấn đề của hắn đã có câu trả lời. Một mảng đất chuyển động, mở ra một cái cầu thang đá dẫn xuống lòng đất.

Tạ Duy Kiệt: Thì ra vừa nãy đất lõm xuống là nút cơ quan mở ra cái hầm này. Tiệm quan tài ở dưới này chăng?

Tạ Duy Kiệt đi theo cầu thang dẫn xuống, bên trong lòng đất là một con đường được chiếu sáng bởi những ngọn lửa ma trơi màu xanh xếp hai hàng hai bên. Đi một chút là thấy ngã rẽ sang trái, bên trong ngã rẽ là một căn nhà. Tạ Duy Kiệt bước chân không do dự, bước đến gõ cửa, một gương mặt quen thuộc bước ra. Đó chính là Tử Thần.

Tử Thần: A! Thì ra là cậu Tạ à! Ngươi đến mua quan tài cho ai thế?

Hai người cùng đi vào nhà, xung quanh chật ních các cỗ quan tài với chất liệu khác nhau.

Tạ Duy Kiệt: Ngươi mở tiệm bán quan tài à?

Tử Thần: Ta mở tiệm từ lâu rồi! Nhưng mà ngươi không biết cũng không phải chuyện lạ, cả thành phố này thì chỉ có một số người biết thôi!

Tạ Duy Kiệt: Ngươi xây tiệm dưới lòng đất như này thì ai biết được chứ? Ngươi có nghiêm túc buôn bán không vậy?

Tử Thần: Haha! Ta càng mong không có ai đến mua! Tất cả ở đây đều là tác phẩm nghệ thuật của ta đó! Ta rất thích sưu tầm các cỗ quan tài, chúng là những chiếc giường ngủ êm ái nhất của ta!

Tạ Duy Kiệt: Ngươi đã từng nằm lên hết tất cả các quan tài ở đây à?

Tử Thần: Không! Không! Ngươi yên tâm đi! Hàng để bán thì ta không nằm đâu! À! Ngươi đến mua quan tài cho ai thế?

Tạ Duy Kiệt: Ta mua cho nghĩa phụ.

Tử Thần: Hả? Cái gì? Trương Hoài Thanh á? Hắn chết rồi à? Rõ ràng hắn là thân bất tử mà! Mặc dù ta chết rồi nhưng vẫn bị sốc muốn chết đi lần nữa á!

Tạ Duy Kiệt: Chỉ là chết tạm thời thôi! Qua một thời gian người sẽ sống lại.

Tử Thần: Ồ! Quả nhiên là thân bất tử, có thể chết đi sống lại như vậy! Làm ta tò mò lắm đấy!

Tạ Duy Kiệt: Đừng nói linh tinh nữa! Lấy cho ta quan tài tốt nhất ở đây!

Tử Thần: Giá tiền tính theo chất lượng, cỗ quan tài tốt nhất 100 đồng vàng, ngươi trả được không?

Tạ Duy Kiệt: Ngươi ăn cướp à? Một cỗ quan tài có gì đặc biệt mà lại mắc như thế?

Tử Thần: Ngươi hỏi hay lắm! Qua đây!

Tạ Duy Kiệt đi tới, trước mặt là một chiếc quan tài gỗ màu nâu sẫm trông cũng không có gì đặc biệt.

Tử Thần: Đây là cỗ mắc nhất.

Tạ Duy Kiệt: Ngươi lừa đảo phải không?

Tử Thần: Ấy! Ta chưa giải thích tại sao nó mắc nhất mà! Nhìn bề ngoài tầm thường vậy thôi chứ đây là loại gỗ quý hiếm nhất Thiên Vân Giới đấy! Quan tài làm từ gỗ này sẽ có mùi thơm dễ chịu, nó tiết ra chất giúp cho cơ thể bị phân hủy sẽ không có mùi hôi thối, ngược lại còn rất thơm nữa. Bàn về độ bền thì khỏi bàn, ngươi không thể dùng rìu để chặt hay là búa để phá hủy được đâu! Đây là loại gỗ siêu cứng đấy. Thế nào? Giá cả hợp lý chứ?

Tạ Duy Kiệt: Được rồi! Ta mua cỗ này!

Tạ Duy Kiệt trở về nhà, vác thi thể Trương Hoài Thanh, đi vào trong hầm bí mật mà chỉ có hắn biết. Ở đó có một cỗ quan tài đang mở nắp, bên trong quan tài lót một tấm đệm mềm mại để người nằm không bị đau lưng. Mặc dù Tạ Duy Kiệt biết Trương Hoài Thanh sẽ sống lại, nhưng lòng hắn vẫn buồn bã không nguôi. Nắp quan tài dần dần đóng lại, một dòng nước mắt chảy xuống. Tạ Duy Kiệt lại khóc! Hắn quỳ rạp xuống bên cạnh, cúi đầu xuống, hai tay ôm lấy chiếc quan tài mà khóc. Nước mắt cứ thế mà tuôn ra không ngừng, cho đến khi hai mắt sưng húp, toàn thân mệt rã rời không khóc được nữa mới thôi.

Trương Hoài Thanh tạm táng đã hơn một tuần, ngày nào Tạ Duy Kiệt cũng trưng cái bản mặt khóc tang đến mật thất để thăm quan tài. Mấy ngày đầu ngày nào cũng khóc tới ngất đi, dần dần hắn không còn khóc nữa. Hôm nay vẫn như mọi khi, mới sáng sớm hắn lại đến, tâm trạng trông có vẻ đã yên ổn hơn. Tạ Duy Kiệt vẫn quỳ trước quan tài như mọi khi, hắn chỉ quỳ nhưng không lạy, bởi vì Trương Hoài Thanh chưa chết. Nếu như hắn có lạy thì chắc Trương Hoài Thanh sẽ nổi giận đến bật quan tài đánh chết hắn mất!

 Nếu như vậy thật thì tốt biết mấy... Có đánh chết cũng cam lòng – Tạ Duy Kiệt nghĩ vậy.

Tạ Duy Kiệt: Nghĩa phụ! Hôm nay con đến là để từ biệt người. Mấy ngày qua con đã cân nhắc chuyện này rất nhiều lần, hôm nay con đã quyết định được rồi! Con không muốn làm người thất vọng! Người đã hy sinh quá nhiều vì con rồi, con nên làm gì đó để báo đáp. Ân huệ này có trả cả đời cũng không hết, nhưng mà con sẽ cố gắng, cố gắng hết sức có thể để đền đáp. Con sẽ sống thật tốt để chuộc tội như người đã nói. Nhưng mà con không biết phải chuộc tội như thế nào, cho nên hôm nay con sẽ đi tìm câu trả lời cho vấn đề này. Nghĩa phụ! Con phải đi rồi! Hẹn ngày tái ngộ!

Mặt trời vừa ló dạng, Tạ Duy Kiệt đi từ rất sớm, hành trang của hắn chỉ có vài bộ đồ dân dả cùng với một chiếc túi nhỏ. Hắn men theo con đường làng quen thuộc, hai bên là những đồng lúa xanh non. Khung cảnh giản dị mà đẹp đẽ theo từng bước chân dần đi xa cho đến khi khuất khỏi tầm mắt, Tạ Duy Kiệt mới tăng tốc, chạy thật nhanh về phía Tây.

Tạ Duy Kiệt: Thị trấn phía Tây 7500 dặm, chắc chắn là nó rồi! Lúc đó mình đảm nhận khu vực đó, mình vẫn còn nhớ rõ.

Nơi Tạ Duy Kiệt đang hướng tới chính là khu vực mà Tạ Duy Kiệt nhận nhiệm vụ tàn sát 3 năm trước. Ở nơi đó,1000 người ở thị trấn phía Tây đã chết dưới lưỡi đao của hắn và là nơi đầu tiên gặp được Trương Hoài Thanh làm sao hắn có thể quên được!

Với tốc độ gấp 4 lần tàu hỏa chạy trong 7500 dặm, 16 giờ cùng ngày hắn đã đến được thị trấn phía Tây. Không khí ở đây có vẻ mát hơn phía Nam, cây cối xanh um bao quanh thị trấn. Nhìn từ xa thị trấn giống như một tòa thành cổ dựng giữa chốn rừng hoang dã, đi thêm một chút nữa là đến phía ngoài của thị trấn. Trông ngoài đây thật vắng vẻ, có một cô gái khoảng 18 tuổi với hai người đàn ông nọ ở gần đó, tình hình có vẻ không ổn lắm, giỏ rau củ rơi vươn vãi khắp nơi.

- Cô bé, đi chơi với tụi anh đi, anh cho tiền!

Hai thanh niên vừa nói vừa kéo tay cô gái kia.

- Cứ yên tâm đi theo anh, tụi anh không làm gì đâu! Nào! Đi nào!

Cô gái kia không đáp lời nhưng cũng không nhích một bước nào, cúi đầu biểu cảm không rõ, đứng im một chỗ, không biết là do sợ hãi hay là nguyên nhân khác.

- Ơ? Con nhỏ này! Anh nói mà mày không nghe à? Đi nhanh lên, nhấc cái chân...

... lên

Bộp! Bộp!

Chưa kịp nói hết câu, hai thanh niên đã nằm ra đất trong sự ngỡ ngàng của cô gái nọ. Tạ Duy Kiệt đã đánh ngất hai người kia lúc nào không hay và đứng trước mặt của cô gái, khiến cho sắc mặt cô có chút dao động.

Tạ Duy Kiệt: Chị không sao chứ?

Cô gái: Không sao! Cảm ơn em! Từ khi nào mà...

Tạ Duy Kiệt: A! Em dọa chị sợ rồi! Xin lỗi nha! Em có năng lực chạy siêu nhanh đó!

Cô gái: Oa! Lợi hại quá!

Tạ Duy Kiệt: Không có đâu! Mặc dù nhanh thật nhưng mà sức lực của em yếu quá! Nếu đánh tay không thì chắc chắn không lại ai.

Cô gái: A! Em có muốn vào “Hội anh hùng” với chị không? Ở đó rất cần những người có năng lực như em vậy đó!

Tạ Duy Kiệt: Hội anh hùng? Đó là gì?

Cô gái: Dạo gần đây trong thị trấn xuất hiện một số thành phần khủng bố đi làm loạn khắp thị trấn, không biết bọn chúng có ý đồ gì nhưng chắc chắn đằng sau đó là một tổ chức lớn. Cho nên một số năng lực giả đã thành lập một tổ chức gọi là “Hội anh hùng” để chống lại bọn chúng.

Tạ Duy Kiệt: Thì ra là thế...

Cô gái: A! Nếu như em không muốn thì có thể từ chối! Chị không ép buộc đâu!

Tạ Duy Kiệt: Em đồng ý! Chị ơi! Em muốn gia nhập Hội anh hùng!

Cô gái: Tốt quá rồi! Chị tên là Trần Kim Lan! Rất hân hạnh được làm quen!

Tạ Duy Kiệt: Vâng! Rất hân hạnh được làm quen! Chị Lan! Em tên là Tạ Duy Kiệt.

Trần Kim Lan: Duy Kiệt! Em có muốn đến căn cứ của chúng ta bây giờ không?

Tạ Duy Kiệt: Được ạ!

Hai người nhặt đống rau củ vào trong giỏ, cùng nhau đi vào thị trấn, vừa đi vừa nói chuyện.

Trần Kim Lan: Hình như em là người từ nơi khác đến phải không?

Tạ Duy Kiệt: Đúng rồi ạ!

Trần Kim Lan: Em đến đây với ai thế? Chuyện gia nhập Hội anh hùng em nên nói với người nhà nha!

Tạ Duy Kiệt: Em đi một mình ạ! Cha mẹ em cũng không còn, nghĩa phụ cũng đang nằm quan tài! Cho nên không cần phải báo đâu!

Trần Kim Lan: Ể! Xin lỗi! Xin lỗi! Đáng lẽ chị không nên nhắc đến...

Tạ Duy Kiệt: Không sao đâu ạ! Em cũng đã quen rồi! Chị đừng tự trách!

Lộp cộp! Lộp cộp!

Hai người đi đến một quán rượu nọ, Trần Kim Lan mở cửa ra.

Trần Kim Lan: Chị Mai ơi! Em về rồi! Vừa nãy gặp mấy con chuột nhắt làm đổ rau củ cho nên nó hơi bẩn.

Chủ quán rượu là Nguyễn Hồng Mai, đồng thời là người giao nhiệm vụ cho thành viên của Hội anh hùng.

Nguyễn Hồng Mai: Không sao! Mang vào trong đi! Ể! Ai kia?

Tạ Duy Kiệt: Em chào chị! Em là Tạ Duy Kiệt.

Trần Kim Lan: Là thành viên mới của chúng ta đó! Cậu bé này lợi hại lắm! Vừa nãy nhóc mới cứu em đó chị!

Nguyễn Hồng Mai: Chỉ là mấy con chuột nhắt, chẳng lẽ em không tự mình giải quyết được sao?

Trần Kim Lan: Em cũng định ra tay nhưng mà lúc đó Tạ Duy Kiệt đã xử lý trước khi em kịp chớp mắt á! Nhanh lắm luôn!

Nguyễn Hồng Mai: Thật vậy sao?

Tạ Duy Kiệt: Vâng! Xin chị hãy cho em gia nhập Hội anh hùng!

Nguyễn Hồng Mai: Được rồi! Đợi lát nữa thành viên còn lại trở về giới thiệu nhóc cho họ luôn.

Cạch! Cửa lại mở ra. Một thanh niên đi vào, hắn mặc một bộ đồ màu đen, đội chiếc nón màu đen, đeo bịt mặt màu đen, cả giày cũng màu đen nốt, ngoài thái tử Lý Trường Phong ra thì còn ai mang style đó ra ngoài đường?

Lý Trường Phong: Xin chào mọi người! Tôi mua đồ về rồi đây! A! Tiểu Tạ! Cậu làm gì ở đây thế?

Tạ Duy Kiệt: Hắn ta là thành viên còn lại đó à?

Cạch! Cửa mở ra một lần nữa, Dương Chí Khanh bước vào.

Tạ Duy Kiệt: Hể? Dương Chí Khanh? Sao ông lại đi theo Lý Trường Phong vậy?

Dương Chí Khanh: Cái gì mà ta đi theo hắn chứ? Là hắn bám theo ta ấy!

Nguyễn Hồng Mai: Thành viên còn lại mà ta nói là Dương Chí Khanh! Một nhân vật không thể thiếu trong hội. Để điều tra được hang ổ của bọn khủng bố thì năng lực của Dương Chí Khanh là không thể thiếu.

Tạ Duy Kiệt: Vậy tại sao Lý Trường Phong lại theo ông vậy?

 Dương Chí Khanh: Ta cũng đang tự hỏi đây! Hắn cứ bám ta mãi từ lúc còn ở thành phố rồi!

Lý Trường Phong: Ấy! Ấy! Nói oan cho ta quá! Ta đâu có bám theo, ta đang bảo hộ “Ái Khanh” mà! Ngươi xem ngươi đi! Võ công không có, chạy cũng không nhanh bằng ai, lỡ có người đến bắt ngươi đi thì làm sao?

Dương Chí Khanh: Ta không có kẻ thù cũng chẳng có làm việc gì sai trái, làm gì có ai đến bắt ta? Nếu như có thật thì liên quan gì đến ngài? Thái tử điện hạ!

Lý Trường Phong: A! Chết tiệt! Ta đang lo cho ngươi đó! Ngươi không cảm động chút nào sao?

Dương Chí Khanh: Ngài muốn ta làm thế nào?

Lý Trường Phong: Ngươi đoán xem!

Dương Chí Khanh: Không đoán!

Lý Trường Phong: Đoán đi!

Dương Chí Khanh: Chắc chắn không có gì tốt đẹp! Xin ngài hãy rời khỏi đây!

Lý Trường Phong: Ta không đi!

Dương Chí Khanh: Đi mau!

Lý Trường Phong: Không!

Rầm!

Nguyễn Hồng Mai đập tay một cái nhẹ nhàng tình cảm xuống bàn.

Nguyễn Hồng Mai: Xin hai người giữ tự trọng! Ở đây là quán rượu chứ không phải cái chợ! Xin đừng làm ồn! Chuyện riêng tư thì tự về nhà mà nói!

Dương Chí Khanh: Xin lỗi! Xin lỗi chị Mai! Bọn em sẽ ra ngoài ngay!

Nói xong, Dương Chí Khanh lôi Lý Trường Phong ra ngoài. Nguyễn Hồng Mai ngồi xuống, chống tay lên trán xoa xoa ấn đường.

Nguyễn Hồng Mai: Bọn họ ngày nào cũng như vậy đấy! Cứ gần nhau là gây chuyện cãi nhau!

Tạ Duy Kiệt: Chắc là chị nhức đầu vì hai người này lắm nhỉ? Trông bọn họ có vẻ hợp nhau đấy!

Nguyễn Hồng Mai: Tại sao?

Tạ Duy Kiệt: Lý Trường Phong nói đúng! Dương Chí Khanh Không giỏi trong việc đánh nhau, cần có một người có năng lực mạnh bảo vệ, mà Lý Trường Phong là người đáp ứng được yêu cầu đó!

Nguyễn Hồng Mai: Cũng đúng! Hai bọn họ sẽ là một đội mạnh! Bởi vì để có thể hỗ trợ nhau thì đồng đội phải hiểu nhau, họ sẽ là một thanh kiếm sắc bén của Hội anh hùng.

Cạch!

Cửa lại mở ra! Dương Chí Khanh bước vào với vẻ gấp gáp, sắc mặt tái nhợt đi.

Dương Chí Khanh: Chị Mai! Mau ra lệnh đi! Bọn chúng lại hành động rồi!

Nguyễn Hồng Mai lấy ra một hòm vũ khí và giáp giấu trong kho rượu, đưa cho mọi người, cùng lúc đó Trần Kim Lan cũng đã trở lại sảnh.

Nguyễn Hồng Mai: Đã đủ người rồi! Tất cả nghe lệnh! Tiêu diệt bọn khủng bố và tìm ra hang ổ của chúng! Chỉ được thành công không được thất bại!

Mọi người: Vâng đội trưởng!

Nguyễn Hồng Mai: Còn nữa! Không được phép chết!

Mọi người: Rõ!

Dương Chí Khanh dẫn đường đi trước, mỗi người đều mặc một bộ giáp nhẹ và mang theo các vũ khí khác nhau trừ Dương Chí Khanh. Tạ Duy Kiệt mang theo một thanh đoản đao, Trần Kim Lan mang một cây kiếm nhọn như một cây kim khổng lồ dài một mét.

Dương Chí Khanh: Đi theo ta! Thái tử đang cầm chân bọn chúng!

Ở nơi xảy ra bạo loạn, thái tử Lý Trường Phong đang đối mặt với một đám khủng bố khoảng vài chục tên. Chúng mặc những bộ giáp màu đen bao phủ toàn thân, trên tay mỗi người là những khẩu súng trường. Đứng trước áp lực như thế nhưng Lý Trường Phong vẫn không hề mảy may chút sợ hãi, hắn nghiêm mặt, nhanh chóng né các viên đạn bắn ra, nấp sau các vật cản.

Lý Trường Phong: Những vũ khí này đã bị cấm rồi, làm sao mà chúng có được số lượng lớn như vậy chứ?

Vài ba tên khủng bố lần lượt tiến lại gần, chưa kịp chỉa súng qua đã bị Lý Trường Phong đùng tay không đánh kiệt sức ngã xuống, giành lấy súng. Nhưng kẻ địch đông, lấy một chọi trăm khó mà địch nổi, đành phải rút lui chờ chi viện. Đúng lúc, chi viện cũng đã tới, Tạ Duy Kiệt lướt nhanh như gió, kề cổ tên cầm đầu là Vin ở hàng cuối, chợt nhớ ra điều gì đó, hành động của hắn khựng lại. Hắn nhớ đến lời hứa với Trương Hoài Thanh, y không cho phép hắn giết người, nhưng trong trường hợp này... Tay Tạ Duy Kiệt nắm chặt chuôi đao, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng lòng hắn đang run lên vì không biết phải làm thế nào.

Tạ Duy Kiệt: Mau ra lệnh dừng bắn! Nếu không ta sẽ giết ngươi!

Tên cầm đầu giật thót tim, mồ hôi trên trán chảy xuống, hắn không biết mình bị kề cổ từ lúc nào.

Vin: Tất cả dừng lại!

Tạ Duy Kiệt: Bảo bọn họ bỏ vũ khí xuống!

...

 Nhân lúc sơ hở, Vin bắt lấy tay Tạ Duy Kiệt gạt ra, thúc cùi chỏ vào cằm của thằng nhóc, chỉa súng vào đầu y mà bóp cò.

Bùm!

Tiếng súng nổ vang, Vin trợn hai con mắt lên với vẻ hoang mang, Tạ Duy Kiệt biến mất rồi!

Vin: Cái gì? Người đâu rồi?

Tạ Duy Kiệt:  Ông có biết bắn súng không vậy? Nhắm cho chuẩn vô chứ!

Vin giật thót, quay lưng lại, Tạ Duy Kiệt thân thể lành lặn đứng sát bên khiến hắn hoảng sợ lùi lại vài bước, tay cầm súng tiếp tục bắn, Tạ Duy Kiệt lại biến mất, xuất hiện sau lưng hắn ta.

Vin: Gặp Quỷ rồi! Các ngươi... Các ngươi giết thằng nhóc này cho ta! Mau bắn chết hắn đi! Mau bắn chết hắn đi!

Vin gào thét ra lệnh cho đám thuộc hạ, hắn cuống cuồng chạy loạn, nấp sau bọn chúng. Bọn khủng bố nghe lệnh, chuyển sự chú ý đến Tạ Duy Kiệt, xả súng vào hướng này, Tạ Duy Kiệt né đạn liên tục, không dính một viên đạn nào. Nhờ lúc này, đội Anh Hùng có cơ hội hành động.

Lý Trường Phong: Nhân lúc này chúng ta lên!

Trần Kim Lan: Chờ đã! Để tôi!

Năng lực “Áp Lực”

Trần Kim Lan thi triển năng lực, hai bàn tay áp vào nhau dần dần tách ra, một vòng tròn nhỏ xuất hiện dưới chân bọn khủng bố càng ngày càng to ra theo sự điều khiển của bàn tay bao vây tất cả lại.

Trần Kim Lan: Triển!

Hơi nước trong không khí ngưng tụ xung quanh vòng tròn, dựng lên một quả bóng nước hình cầu nhốt bọn chúng lại, bóng nước dần dần được lấp đầy. Trần Kim Lan từ từ ép hai bàn tay lại gần nhau, bóng nước cũng từ từ nén lại, tạo ra một áp suất lớn nghiền nát đám khủng bố thành vũng máu lớn. Quả bóng bể ra, máu thịt trộn lẫn với nước xả xuống, mùi tanh bốc lên khiến người ta buồn nôn. Bọn khủng bố bị tiêu diệt nhanh chóng, chỉ còn lại tên cầm đầu, hắn bị cú sốc lớn nên đã ngất đi. Bây giờ mọi ánh mắt đều tập trung về Trần Kim Lan, có lẽ ba người cũng bị sốc vì những gì đã xảy ra, nhận ra sự ngạc nhiên của mọi người, Trần Kim Lan vội xua tay, nói.

Trần Kim Lan: Mọi người đừng nhìn tôi như thế! Tôi xin lỗi, đã làm mọi người sợ rồi! Xin lỗi!

 Dương Chí Khanh:  Không sao! Không sao! Cô làm tốt lắm! Nhưng mà cái này cũng quá tàn bạo rồi!

Tạ Duy Kiệt: Chị Lan! Em tưởng chị không biết đánh nhau! Lúc chị bị bắt nạt, em đã làm việc thừa thãi rồi!

Trần Kim Lan: Không đâu! Chị không biết đánh tay đôi! Với lại chị không hay dùng năng lực của mình. Nói đúng hơn là không muốn dùng. Thật sự quá tàn bạo rồi! Chị không phải là người tàn nhẫn như thế đâu! Vừa nãy chị đã lấy hết can đảm của mình ra để mà thi triển năng lực đó! Tôi không phải người tàn nhẫn như vậy! Mọi người đừng sợ tôi!

Tạ Duy Kiệt: Không phải vậy! Chị hiểu lầm rồi! Bọn em không có sợ chị đâu! Em chỉ muốn khen chị mạnh thôi!

Dương Chí Khanh: Đúng vậy! Chúng ta là đồng đội mà! Có gì phải sợ chứ? Cô sử dụng năng lực với mục đích vì chính nghĩa, ta nên tán thưởng mới đúng!

Tạ Duy Kiệt: Đúng đó chị Lan!

Trần Kim Lan: Thật sao? ... Cảm ơn mọi người! Cảm ơn!

Dương Chí Khanh: Được rồi! Làm việc tiếp theo đi! Tôi sẽ đọc kí ức của tên chỉ huy còn sống kia.

Năng lực “Đọc vị”

...

Dương Chí Khanh: Hang ổ của chúng ở... Hình như là một con tàu trên biển, đồng bọn của chúng ở đây chắc chắn con tàu còn ở bến! Chúng ta phải mau đến đó! Nếu chúng biết đồng bọn bị diệt, chắc chắn sẽ lập tức rời khỏi đây!

Nói xong, tất cả đều chạy đi, Tạ Duy Kiệt có thể dùng “ Thần Tốc” để chạy nhưng hắn không biết đường. Mọi người chạy theo Trần Kim Lan, rất nhanh đã tới bến cảng.

Trần Kim Lan: Kia rồi! Tàu nào mới là của chúng đây? Nhiều quá!

Dương Chí Khanh đưa mắt dò xét xung quanh, chạm phải một chiếc tàu đang chuẩn bị rời bến.

Dương Chí Khanh: Là nó!

Lý Trường Phong: Nó đang chuẩn bị rời đi! Chúng ta theo không kịp mất! Tạ... Hắn đâu rồi?

Tạ Duy Kiệt đã leo lên con tàu kia từ khi nào không hay, tàu đã đi xa bờ, hắn một mình ở đó. Tạ Duy Kiệt lặng lẽ dò xét, không có một bóng người nào, rất nhanh đã đến được khoanh điều khiển. Kỳ lạ thay, trong khoang điều khiển không có người, chỉ có một con búp bê vải đang ngồi trên ghế, Tạ Duy Kiệt cẩn thận tiến lại gần, mắt con búp bê sáng lên màu đỏ tươi, nó cười khúc khích nói.

Búp bê vải: Không ai có thể ngăn cản được ta! Kế thừa ý chí của Xien! Bọn tạp chủng nên chết đi!

Tạ Duy Kiệt: Ngươi là ai?

Búp bê vải không trả lời, đứng dậy, một chiếc nút dưới ghế bật lên, con búp bê ngã xuống đất, đôi mắt tối đi.

Tạ Duy Kiệt: Cái gì vậy? Hình như có mùi gì đó giống như mùi khét. Là mùi cháy! Hỏng rồi! Bị lừa rồi!

Ở phía bên bờ biển, Lý Trường Phong đã thuê được một chiếc cano chở Dương Chí Khanh và Trần Kim Lan đuổi theo con tàu. Rất nhanh đã nhìn thấy hình dáng lờ mờ của nó trong làn hơi nước, đuôi tàu đang bốc cháy.

Dương Chí Khanh: Con tàu đang cháy kìa! Mau lên! Tạ Duy Kiệt còn ở đó!

Trần Kim Lan: Bọn chúng không quan tâm tính mạng mà tự sát sao?

Cano cố gắng tăng tốc lao tới, con tàu cháy càng ngày càng lớn, bỗng nhiên phát nổ.

Bùm!

Trong con tàu chứa hàng tấn thuốc nổ, nổ tan xác, sức công phá mạnh mẽ, khiến kim loại bay hàng chục km. Chiếc cano cách xa con tàu cũng bị hất văng lại vào bờ. Biển bị chấn động lớn gây ra một cơn sóng thần cao trăm mét ập vào bờ, nước lũ cuồn cuộn, càn quét hết những gì nó đi qua, ngay cả những cây cổ thụ lớn nhất cũng bị quật ngã, tòa thành cổ biến thành đống nát vụn chìm trong biển nước.

....

Trần Kim Lan: Phong ca! Tỉnh dậy đi! Phong ca...

Lý Trường Phong lờ mờ mở mắt, trước mặt hắn là Trần Kim Lan đang gọi hắn, cô đang khóc, nước mắt chảy xuống theo nước biển vươn trên tóc. Họ đang ở trên một gò đất cao mà nước lũ không thể lên tới. Hắn ngạc nhiên, tại sao một người không thân lại khóc vì mình chứ?Vừa mới thoát ra khỏi địa ngục, toàn thân hắn mệt rã rời, không thể hiện nổi biểu cảm trên mặt.

Lý Trường Phong: Dương... Chí Khanh đâu? Còn Tạ Duy Kiệt ...

Trần Kim Lan cổ họng nghẹn ngào, cô cố gắng bật tiếng gào lên lấn át sự đau đớn trong lòng.

Trần Kim Lan: Dương ca... Dương ca chết rồi...! Anh ấy chết rồi! Dương Chí Khanh.... và Tạ Duy Kiệt chết rồi!

Lý Trường Phong: Cô nói cái gì? Ai chết? Ai chết cơ?

Trần Kim Lan: Dương ca chết rồi! Chết trong trận sóng thần rồi! Tạ Duy Kiệt đã nổ tan xác, chết không toàn thây!

Lý Trường Phong: Không phải vậy đâu! Dương Khanh Khanh chưa có chết! Y ở đâu? Y đang ở đâu?

Lý Trường Phong bật dậy, hắn điên cuồng muốn đi tìm y, nước lũ còn chưa rút, trên gò đất chỉ có mấy người sống sót trèo lên, tất nhiên là không có Dương Chí Khanh.

Trần Kim Lan: Phong ca! Anh muốn đi đâu? Y chết rồi! Lúc nãy chúng ta lạc mất y rồi!

Lý Trường Phong: Im đi! Đừng nói linh tinh! Chắc chắn y đã tìm được chỗ để trốn rồi! Y đang đợi chúng ta! Đúng rồi! Chắc chắn là như vậy!

Trời đã về khuya, nước rút xuống, Lý Trường Phong lập tức đi tìm Dương Chí Khanh. Khắp nơi đều là xác chết, hắn lật tung mấy đống đổ nát để tìm kiếm y. Hắn không chấp nhận y chết nhưng vẫn tìm kiếm trong đống xác chết đó. Hắn cứ chạy mãi, những vật cản đường làm hắn bị ngã nhiều lần, tay chân trầy xướt, máu me dính đầy người. Đã 2 tiếng trôi qua, mọi ngóc ngách đã tìm kiếm rồi nhưng vẫn không thấy Dương Chí Khanh đâu, mắt hắn mờ đi, ngã xuống đất.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Dương Chí Khanh đang nằm trong phòng ngủ, trên người băng bó đầy vết thương. Hắn ngồi dậy nhìn xung quanh căn phòng lạ lẫm này, định bước ra ngoài thì cánh cửa mở ra, một nam nhân bước vào.

Lý Trường Phong: Dương Chí... Thành! Là ngươi à?

(Dương Chí Thành là anh trai của Dương Chí Khanh.)

 Dương Chí Thành: Điện hạ! Ngài nên nghỉ ngơi đi ạ! Có vẻ ngài đã kiệt sức nên đã ngất đi!

Lý Trường Phong: Ở đây là đâu? Trần Kim Lan thì sao?

Dương Chí Thành: Đây là Dương phủ. Còn cô gái kia tôi đã sắp xếp phòng cho cô ấy rồi!

Lý Trường Phong: Dương Chí Khanh! Dương Chí Khanh đâu? Có phải hắn cũng về Dương phủ rồi đúng không?

Dương Chí Thành: Em ấy đã...

Lý Trường Phong: Đừng nói nữa! Ta đi tìm hắn!

Lý Trường Phong không nghe khuyên bảo, cố chấp bước đi.

Dương Chí Thành: Thái tử! Chân ngài đang bị thương đấy! Xin hãy trở về giường nghỉ ngơi đi ạ!

Lý Trường Phong: Chân ta không có... đau!

Vừa bước ra khỏi cửa, hắn chạm mặt Dương Chí Khanh đang bưng thức ăn đi vào, bỗng nhiên cái “chân không đau” của hắn dở chứng ngã xuống đất khiến hai anh em nhà họ Dương hú vía một phen.

Sau trận sóng thần, tòa thành cổ phồn hoa phía Tây trở thành một khu hoang tàn, những xác chết được mang đi hỏa táng, những người còn sống sót được đưa vào trong kinh thành. Nguyễn Hồng Mai không rõ tung tích, còn Tạ Duy Kiệt thật sự đã chết tan xác trong vụ nổ tàu. Lý Trường Phong bọn họ lập mộ cho hắn ở nhà Trương Hoài Thanh, để hắn có thể bầu bạn bên cạnh y, bởi y chỉ còn một mình hắn là người thân, để khi y tỉnh dậy sẽ biết Tạ Duy Kiệt dù có chết cũng ở bên cạnh y. Cuộc đời Trương Hoài Thanh đã quá cô độc rồi, y luôn muốn có người thân để được chia sẻ niềm vui nỗi buồn. Còn gì đau đớn hơn khi chứng kiến cha mẹ, anh chị em, bạn bè lần lượt ra đi để một người cô độc một mình chứ? Đó là cái giá của sự bất tử mà Trương Hoài Thanh phải nhận lấy, cái giá thực sự quá tàn nhẫn, đau khổ, như muốn đục khoét trái tim của y, giằng xé y, khiến y đau khổ cả đời.Nhưng vậy mà lại có người ganh tị vì năng lực “Bất tử” đó, họ thậm chí còn ganh ghét, châm biếm, sỉ nhục y. Trương Hoài Thanh tự giam cầm mình trong cái chức vụ hoàng gia, ngày ngày chìm trong bóng tối của sự cô độc, cho đến khi gặp Tạ Duy Kiệt, một thằng nhóc bị bỏ rơi, sa vào con đường tội ác. Có lẽ vì thương cảm, tội nghiệp hay nhìn thấy chính bản thân trong Tạ Duy Kiệt, nên y muốn cứu vớt hắn, cũng như tự cứu mình thoát khỏi sự cô độc.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play