*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sáng hôm sau, Bạch Tư Vũ vẫn đi làm như bình thường, nhưng trạng thái của hắn rất tệ. Nếu là mọi ngày, hắn sẽ chẳng để ý gì nhưng sau những lời nói của Bạch Vũ kia, hắn bắt đầu nhận ra bản thân quả thực rất lu mờ trong mắt Lâm Mông.
Có có thể trò chuyện vui vẻ với cả Lâm Mộng và Trinh Siêu, nhưng riêng hắn lại không có cách nào để hòa nhập cùng với mọi người. Cảm giác ấy thật khó chịu... giống hệt như Bạch Vũ đã nói.
Hắn đứng ở một bên, lấy điện thoại gọi cho Bạch Vũ.
"Tôi có thể làm gì được cho anh?"
Bạch Vũ hơi nhếch miệng, cuối cùng bản thân minh cũng đã tỉnh ngộ
ra.
"Tôi biết sớm muộn gì anh cũng đồng ý. Việc quan trọng bây giờ chính là đưa Lâm Mộng về căn hầm bí mật này. Thời gian khi chúng tôi quay trở lại đã chênh lệch ba năm, tức là tai nạn xảy ra với Lâm Mộng cũng sắp đến. Chỉ cần lúc đó cô ấy kịp thời tới tương lai, mọi chuyện sẽ ổn."
"Tới tương lai? Anh định nhốt Lâm Mộng ở tương lai?"
"Đương nhiên là không. Một phần chuyện này sẽ giúp giữ được tính mạng của cô ấy, một phần tôi muốn... Lâm Mộng quên hết đi những chuyện liên quan tới cả Lăng Siêu và Trình Siêu."
Bạch Tư Vũ im lặng một hồi, cuối cùng hắn chẳng nói thêm gì, lập tức cúp máy. Cho nên nhiệm vụ của hắn bây giờ chính là đưa Lâm Mộng tới chỗ của Bạch Vũ.
Trong căn hầm chỉ có độc ánh sáng màu xanh, Bạch Vũ đang bận bịu với việc thiết lập thời gian vài kiểm tra lại trạng thái hoạt động của cô máy thời gian.
Sắp tới chính là ngày Ngũ tinh Liên châu xuất hiện, là thời gian lý tưởng để đưa Lâm Mộng đến tương lai. Trong thời gian này, Bạch Vũ ngày đêm mò mẫm kiểm tra cỗ máy và hoàn tất nốt những gì còn thiếu. Hắn nhớ từng chi tiết thiết lập của cỗ máy này trước đây, theo dữ liệu đã sao chép mà một lần nữa thiết lập lại.
Một màn hình ảo xuất hiện, những ký tự cùng con số kỳ lạ xếp theo một quy luật nhất định mà người bình thường chắc chắn sẽ không hiểu. Bạch Vũ thao tác một hồi, trên màn hình ấy liền hiện lên dòng chữ "completed!".
Bạch Vũ đưa cô vào trong, mọi hành động cử chỉ đều mô phỏng giống hệt với Lăng Siêu,
"Tôi không phải bất ngờ sao?"
"Cũng không hẳn... nhưng đây là nhà ai vậy? Nơi này còn cách nhà tôi
khá xa nữa."
Ngồi xuống ghế, Bạch Vũ rót ra ba ly nước, một ly đưa cho Lâm Mông
"Đây là nhà của bạn tôi, cậu ta có việc đi du lịch cho nên nhờ tôi trông hộ vài ngày.
Đi cả một đoạn đường dài không có nước, Lâm Mộng cũng thấy hơi khát. Có uống một lần hết nửa cốc nước, lại nghằm nhìn xung quanh căn nhà này.
"Hai anh đưa em đến đây là để quậy tung nhà người ta hả?"
"Nếu như em muốn." Bạch Tư Vũ mỉm cười nhìn khiến cho Lâm Mộng suýt thì tưởng thật. Điệu bộ lúc này của hắn khá nghiêm túc.
"Em hỏi thật đó... các anh... các anh...
Đột nhiên, trong đầu cô cứ ong ong khó chịu. Hai mí mắt không hiểu tại sao cứ nặng trĩu xuống, cả cơ thể đều dần mất đi sức lực.
"Em... em đau đầu... quá...
Thuốc ngủ rất nhanh đã phát huy tác dụng, Lâm Mộng ngã gục xuống trước nụ cười bí hiểm của Bạch Vũ. Đây là hắn ta tự mình bày ra, Bạch Tư Vũ chưa hề được thông báo trước.
"Tại sao lại chuốc thuốc Lâm Mộng?"
"Anh nghĩ cô ấy có thể để yên cho chúng ta đưa vào cỗ máy kỳ lạ, và nói rằng sẽ đem cô ấy tới tương lai à?"
Hắn im lặng, đây có lẽ là cách tốt nhất.
"Thời gian tôi đã cài tự động. Đến khi ấy anh chỉ cần đảm bảo không có bất kỳ ai phá hỏng quá trình xuyên thời gian là được. Sau đó nơi này, anh nhất định phải giấu kín.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT