Cho tới tối muộn, khi anh quay trở lại vẫn thấy Lâm Mộng còn đang làm việc. Lần này, Lăng Siêu không biết nghĩ gì mà đi thẳng vào bên trong. Tiếng mở cửa không quá to, nhưng cũng đủ rõ khiến người bên trong nghe thấy. Thế nhưng Lâm Mộng vẫn không chút phát giác mà im lặng đọc thoại.
"Giờ này muộn rồi, sao còn chưa về?"
Giọng nói âm trầm của Lăng Siêu chợt đánh thức cô ra khỏi những con chữ. Lâm Mộng vội ngước lên nhìn, trên mặt còn hơi bối rối.
"Em... em cố đọc cho xong sớm ở công ty. Về đến nhà có chút ồn ào, sẽ khó tập trung."
"Bây giờ cũng mười giờ rồi, vẫn muốn ở lại đây sao?"
"Không sao cả... về muộn một chút cũng không mất gì."
Thấy Lâm Mộng có vẻ rất nghiêm túc với Thời Quang Nguyệt Hạ, Lăng Siêu liền đứng dậy, nói.
"Bình thường làm việc căng thẳng, tôi sẽ tới một nơi. Em muốn đi không?"
"Có thể sao...?" Ánh mắt của cô sáng rực rỡ, như muốn ngay lập tức chạy theo phía sau anh.
Lăng Siêu gật đầu, sau đó đi ra ngoài văn phòng. Lâm Mộng cũng nhanh chóng đi theo, nhưng cô vẫn không quên ôm theo quyển thoại bản.
Hai người đi tháng máy một lúc không lâu, sau đó đi bộ lên một cầu thang cuối cùng liền tới tầng thượng. Ở đây vốn dĩ chẳng có gì đặc biệt, ngoại trừ một khoảng không gian khá rộng.
Lăng Siêu liền dẫn Lâm Mộng đi tới phía lan can, đứng ở đây cô mới hiểu được thế nào là giải tỏa căng thẳng.
Liếc nhìn xuống dưới, những ánh đèn xanh đỏ của thành phố rực sáng khắp nơi. Xe cộ bên dưới đã không còn nhiều cho nên tiếng ồn giảm đi trông thấy. Hơn nữa đứng ở một nơi cao thế này, những làn gió mát nhè nhẹ tạt vào người khiến cho đầu óc của Lâm Mộng thông thoáng hơn hẳn.
"Ở một nơi bình yên và mát mẻ thế này tôi mới thực sự được tự do."
"Tự do?" Lâm Mộng hỏi.
"Xem qua Thời Quang Nguyệt Hạ rồi chứ?" Lâm Mộng gật đầu, anh lại tiếp. "Đó là tác phẩm mà tôi rất thích. Nhân vật chính khao khát được tự do, luôn đấu tranh để thoát khỏi sự kìm kẹp của gia đình và công việc. Cái kết thực sự có hậu."
Lăng Siêu chợt cười hắt, nhưng sâu bên trong vẫn có gì đó rất buồn. Anh nhìn xuống thành phố phồn hoa buổi đêm đầy màu sắc, lại ngước lên bầu trời phủ kín những vì sao.
"Tôi luôn ước mơ có một ngày được giống như người bình thường vậy. Tự do ra ngoài, tự do vui chơi mà không lo sợ bị phát hiện. Đã rất lâu rồi... tôi chưa được một lần ra ngoài mà không cần che kín mặt. Cảm giác ấy thực sự rất tệ, giống như tôi hoàn toàn cô lập với thế giới vậy..."
Nghe được những lời tâm sự của Lăng Siêu, Lâm Mộng như cảm thấy anh còn có rất nhiều tâm sự. Lần đầu tiên cô được thấy gương mặt buồn man mác ấy, và còn cả sự cô đơn trong từng lời nói.
"Chẳng phải anh còn có rất nhiều người hâm mộ sao? Bọn họ rất yêu quý mà mến mộ anh... giống như em vậy."
Lăng Siêu đặt tay lên lan can, anh hít một hơi thật sâu, rồi lại thở dài.
"Khoảng vài năm trước, tôi từng bị fan cuồng công kích. Có mấy lần bị phát hiện, bọn họ đã kéo nhau giành giật để được lại gần tôi hơn. Kết quả tôi bị thương vì sự hỗn loạn ấy. Tôi bị stress trong khoảng vài tuần, sau đó phải luôn nghĩ rằng họ chỉ muốn ở gần mình thêm một chút nên đã cố gắng bỏ qua."
"Thật may, sau này những chuyện như thế đã không xảy ra. Bởi vì... tôi đã hạn chế ra ngoài nhiều."
"Thật không ngờ... đằng sau hào quang ấy lại là một sự thật phũ phàng như vậy."
Lăng Siêu bật cười, quay sang nhìn cô.
"Biết như vậy rồi vậy em có sợ trở thành người nổi tiếng không?"
Cô đứng đơ người một chút, cái nụ cười ấy của Lăng Siêu thật biết đoạt hồn người khác.
"Đương... đương nhiên là không rồi. Với lại chỉ là một người lồng tiếng nhỏ nhoi, làm sao sánh với thần tượng ở trên cao chứ?"
Cả hai lúc này đều nhìn nhau bất giác mà cười. Ánh trăng hôm nay thật đẹp, và bầu trời cũng thật nhiều sao. Hai người họ ngồi xuống một vị trí khác, tận hưởng buổi đêm mát mẻ. Những làn gió nhẹ tạt qua như ru ngủ khiến cho Lâm Mộng có chút nhẹ người. Cô cứ vậy mà hai mắt díp lại, không biết từ bao giờ đã gục xuống vai của Lăng Siêu.
Cuối cùng, cô tỉnh dậy bởi tiếng chuông báo thức mười một giờ đêm mà cô cài sẵn, đã ngượng ngùng vì chiếm tiện nghi của Lăng Siêu, bây giờ còn có một chuyện rắc rối nữa là không có xe để bắt về.
"Toi rồi, kiểu này... chắc mình phải đi bộ về mất..."
"Bây giờ tối muộn, ít taxi chạy qua đây lắm. Chờ thêm nữa sẽ tới sáng mất. Dù sao tôi cũng trở về, nếu không chê thì tôi có thể đưa em về."
Lâm Mộng xua tay, cô ngại ngùng từ chối. .
truyện ngôn tình"Không cần đâu, chờ một chút là có thôi... Dù sao chắc anh cũng không thuận đường."
"Không sao cả. Cứ lên xe đi."
Lâm Mộng víu chặt quai túi, cô không muốn anh vì mình mà mất công vòng đi vòng lại, nhưng cũng không muốn từ chối. Thấy ánh mắt Lăng Siêu có ý cười, Lâm Mộng liền e dè gật đầu.
Chiếc xe của Lăng Siêu lăn bánh chưa được bao lâu, từ đằng sau đã có một chiếc xe khác chạy tới. Là chiếc xe mà sáng nay chở Lâm Mộng về nhà.
Trên đường trở về, Lâm Mộng không khỏi rạo rực vui vẻ. Ai mà biết mình lại có thể được thần tượng chở thế này, ai mà biết anh còn là đồng nghiệp của mình nữa. Cô ngước lên muốn lén nhìn Lăng Siêu qua gương chiếu hậu phía trước, nhưng tầm mắt chợt bị thu hút bởi chiếc móc khóa may mắn mà trước đó cô đã đem tham gia ở buổi fanmeeting.
"Ờ... chiếc móc khóa đó..." Lâm Mộng chậm rãi dò hỏi.
Lăng Siêu nhìn lên, anh giải thích.
"À, tôi thấy nó khá đẹp nên treo nó ở trước xe. Nếu em muốn lấy lại thì cứ tự nhiên, không sao hết."
Thần tượng dùng đồ mình tặng, đây là điều bao cô gái mơ ước mà khó có được, Lâm Mộng làm sao đòi lại quà tặng chứ?
"Không, ý em không phải vậy. Chỉ là em thấy khá vui... khi anh dùng đồ em tặng. Nó là móc khóa may mắn, mong rằng... nó cũng đem lại may mắn cho anh..." Cô nói với một chút ngượng ngùng.
"Là vật may mắn sao? Vậy tôi càng không thể nhận được rồi."
Lăng Siêu toan lấy nó để trả cho Lâm Mộng, nhưng cô vội ngăn cản.
"Không sao đâu, đồ em tặng cho anh em không thể lấy lại được. Nếu anh không muốn dùng... em đem nó về cũng chẳng thấy may mắn chút nào."
"Vậy được, tôi sẽ giữ nó, cảm ơn em."
Lăng Siêu tiếp tục đi thẳng về phía trước, anh có chú ý ở phía sau gương chiếu hậu. Rõ ràng là trời tối nhưng vẫn có một chiếc xe bám sát từ đằng sau. Qua bao nhiêu lối chiếc xe ấy cũng không thấy đi hướng khác.
Thấy có vẻ bất thường, Lăng Siêu liền tăng tốc, như muốn ra hiệu rằng bản thân đã chú ý. Chiếc xe đằng sau qua một hồi cuối cùng cũng khuất dạng, và lúc ấy thì đã tới nhà của Lâm Mộng.
Cô bước xuống xe, đứng từ ngoài nói qua ô cửa xe.
"Cảm ơn anh vì đã đưa em về nhà. Nếu có dịp em sẽ mời anh một bữa ăn."
"Ừm. Nhưng mà Lâm Mộng..."
"Sao vậy?"
"Sau này đừng đi về khuya như vậy. Sẽ có nhiều nguy hiểm."
Lâm Mộng hai má đỏ ửng, cô gật gật đầu, sau đó cảm ơn anh. Đứng mãi một hồi chờ khi chiếc xe khuất tầm nhìn, cô mới vào trong nhà.
Bật điện lên, một bóng người đang nằm gục ở dưới bàn, bên cạnh là Củ Cải vẫn mở mắt thao tháo nhìn cô. Nó vẫy đuôi rồi chạy tới chỗ cô làm cho Trình Siêu bên cạnh tỉnh giấc.
"Củ Cải... mày làm cho Trình Siêu tỉnh rồi kìa..."
"A, vợ, em về rồi."
Một chú cún quấn quýt dưới chân chưa đủ, bây giờ lại thêm một "chú cún" to xác nước quấn quanh người.
Trình Siêu ôm chặt lấy cô, như thể rằng hai người đã xa cách cả một thế kỷ. Lâm Mộng có hơi không quen, cô cũng nhẹ đẩy cậu ra, mỉm cười.
"Sao giờ này còn chưa đi ngủ?"
"Anh đợi vợ về..."
"Đúng là Siêu Ngốc. Tôi nói sẽ về muộn, không cần đợi mà."
Trình Siêu nhìn sang bàn ăn trong gian phòng bếp, ánh mắt có chút thất vọng.
"Nhưng anh đã chuẩn bị cơm cho vợ rồi... Mà vợ đói không, anh sẽ hâm hóng đồ ăn lại."
"Không cần, tôi ăn trước khi về rồi. Đồ ăn còn thừa sáng ngày mai hâm lại cũng được."
Trình Siêu mím môi, sau đó gật đầu. Cậu ta lúc này lại đột nhiên hào hứng.
Lâm Mộng có chút bất ngờ, từ khi nào chuyện này đã làm ảnh hưởng tới tâm lý của Trình Siêu như vậy? Hoặc là do... cô đã bảo vệ anh quá mức.
Chợt nghĩ tới những lời tâm sự của Lăng Siêu, cô cảm thấy Trình Siêu cũng trong hoàn cảnh tương tự. Thậm chí cậu ta còn tệ hơn thế, luôn gặp những chuyện rủi ro lẽ ra không thuộc về mình.
Trong lòng Lâm Mộng lúc này tràn đầy sự tự trách, cô chỉ có thể mỉm cười gật đầu, sau đó xoa xoa đầu cậu.
Cậu ta cứ vùi vào tay cô, không muốn rời cô một giây phút nào. Lâm Mộng để túi sách xuống dưới bàn, rồi cũng đẩy Trình Siêu lên trên tầng.