Ngay khi cô đưa tay ra định chạm vào cánh tay đang bị thương của hắn, người đàn ông lập tức quay người chạy vụt đi, còn không quên để lại bịch cháo nguyên vẹn dưới đất.
Lâm Mộng ngơ nhác nhìn theo hướng mà hắn đi khuất, cứ cảm thấy rất quen thuộc. Nhưng lúc này nhớ tới đám biến thái đang ngã vật dưới đất, Lâm Mộng liền cầm lấy túi cháo sau đó rời khỏi nơi này và gọi cảnh sát đến.
Ở khuất xa phía tòa bệnh viện, người đàn ông ấy chống tay vào gốc cây, vội cởi bỏ khẩu trang của mình, hít lấy hít để không khí trong lành.
Gương mặt ấy ngước lên, lại trùng khớp với hình ảnh đại diện của một nhãn hàng thời trang cách đó không xa...
Bước vào phòng, Lâm Mộng có một chút bất ngờ. Người kia hóa ra đúng là không phải Trình Siêu, bởi cậu ta vẫn còn bất tỉnh nằm trên giường bệnh.
"Người lúc này cứu mình không phải Trình Siêu? Chẳng lẽ... là Lăng Siêu sao?"
Trong khi Lâm Mộng đang phân vân, Trình Siêu đã cử động ngón tay. Mí mắt của cậu ta khẽ rung rung, cơn đau từ đỉnh đầu lan xuống tứ chi liền khiến cho Trình Siêu mở mắt.
"Vợ..." Đây chính là câu nói đầu tiên của cậu ta khi vừa tỉnh dậy.
"Trình Siêu..." Lâm Mộng quay vội lại nhìn, bị giọng nói của cậu ta làm cho cô quên đi chuyện đang nghĩ.
"Tốt quá, Trình Siêu, anh có còn đau ở đâu không?"
Trình Siêu gượng người ngồi dậy, nhìn xung quanh phòng bệnh, cậu ta mới hỏi.
"Đây... sao anh lại ở bệnh viện?"
Đại não của Trình Siêu đột nhiên xẹt qua một tia ký ức. Chính là hình ảnh mà Lâm Mộng bị bắt nạt hồi sáng khiến cho cậu kích động hỏi.
"Vợ ơi, em... em có bị sao không?"
"Không sao, tôi không sao hết, anh đừng cử động. Trên đầu còn đang có vết thương đó."
Trình Siêu vốn không cảm nhận được sự đau đớn gì, nhưng khi nghe Lâm Mộng nói vậy, cậu ta liền chạm lên vết thương rồi lại kêu oai oái.
"A... đau quá..."
"Siêu Ngốc... anh đúng là đồ ngốc, đừng chạm vào vết thương..."
Trình Siêu đưa mắt nhìn cô, ánh mắt sáng lấp lánh lúc này đã ngấn lệ, trên má xuất hiện một vạt đỏ ửng. Điều cô không ngờ tới chính là nam nhân này lại làm nũng với cô.
"Vợ à... huhu, anh đau quá... vợ ơi..."
Lâm Mộng luôn áy náy vì chuyện này, cô đã không ngừng lo lắng mà ôm lấy hai má của cậu, dỗ dành.
"Được rồi, tôi biết rồi... tôi xin lỗi. Anh đừng khóc nữa, chúng ta ăn cháo, ăn cháo là sẽ bớt đau thôi. Nghe lời, nha."
Trình Siêu sụt sịt, đưa tay lên lau đi nước mắt.
"Ăn cháo... sẽ hết đau sao?"
"Ừ... ừm... sẽ..."
Trình Siêu cũng ngoan ngoãn không khóc nữa, mà im lặng ăn mấy miếng cháo ấm. Được vợ của mình chăm sóc từ trên xuống dưới, cậu ta không thể không hưởng thụ. Nhưng ăn cháo xong rồi Trình Siêu lại ăn vạ.
"Vợ lừa anh... ăn cháo xong, đầu anh vẫn rất đau..."
"Tôi..." Lâm Mộng lúng túng. "Vậy tôi phải làm thế nào, hay là anh đợi chút, tôi sẽ gọi bác sĩ tới xem sao."
Trình Siêu lắc lắc đầu, cậu ta nắm chặt lấy tay của Lâm Mộng, khóe mắt ửng hồng yêu nghiệt quyến rũ cô.
"Anh... anh còn đau đầu... tôi nên đi hỏi bác sĩ thì hơn..."
"Không... hức... vợ đừng đi, đừng bỏ anh lại mà..."
Lâm Mộng lúng túng: "Nhưng mà tôi không biết làm sao để anh hết đau đầu nữa..."
"Phải... phải hôn mới hết đau..."
"H... hả?" Lâm Mộng cứng họng với yêu cầu của cậu.
Chuyện này thật quái gở, Trình Siêu bị đánh từ ngốc thành đại ngốc rồi sao? Lâm Mộng vội rút tay ra, hai má cũng bắt đầu hây hây đỏ.
"Anh... anh bị bệnh đấy à? Làm gì có chuyện hôn liền hết đau chứ!"
Lâm Mộng có hơi lớn tiếng, Trình Siêu lợi dụng việc mình là bệnh nhân, cậu ta chau mày, khóe môi xịu xuống.
"Vợ... vợ bắt nạt bệnh nhân. Vợ là người xấu, vợ không chịu hôn anh..."
Trình Siêu nấc lên vài cái, dáng vẻ ủy khuất không khác gì một chú nai bé bỏng. Lâm Mộng cũng không thể kháng cự lại sự đáng yêu chết người này, cuối cùng khiến cho bản thân không tự chủ mà mềm lòng.
"Tôi chỉ... vậy tôi chỉ hôn anh một cái thôi nhé."
Trình Siêu nâng mắt nhìn cô, cậu ta gật gật đầu, vô cùng mong chờ cái hôn ngọt ngào ấy.
Lâm Mộng cả đời chưa từng làm chuyện này với ai. Chẳng ngờ khi này cô lại bị một tên ngốc làm yếu lòng. Cô ngại ngùng cúi thấp xuống, nhắm chặt mắt mà hôn lên trán của Trình Siêu.
Cậu ta nhìn thấy rõ đôi tai kia đang đỏ ửng.
"Tôi đi gọi bác sĩ..."
Lâm Mộng vội ba chân bốn cẳng rời khỏi đây, cô đã ngại tới mức cả khuôn mặt đều như vẽ sơn đỏ lên trên. Vô cùng vô cùng ngại...
Sau khoảng chừng mười phút, Lâm Mộng cùng với một vị bác sĩ cũng tới nơi. Vị bác sĩ này khá trẻ tuổi, vừa đến nơi đã hỏi thăm tình hình.
"Tỉnh lại rồi có thấy chỗ nào quá đau không?"
Trình Siêu chỉ tay lên đỉnh đầu của mình.
"Chỗ này... chỗ này đau lắm..."
Vị bác sĩ tiến lại gần để quan sát. Máu không bị ngấm ra, có vẻ tình hình không quá nghiêm trọng, chỉ là vừa mới tỉnh nên đau nhức là chuyện bình thường.
"Nếu chỉ là nhói khoảng một lúc thì không sao, không đáng ngại."
"Hì, lúc nãy vợ có hôn tôi nên bây giờ đã hết đau rồi."
Trình Siêu hồn nhiên nói liền khiến bác sĩ trẻ tủm tỉm cười. Lâm Mộng vội vàng xua tay: "Không phải... bác sĩ anh đừng hiểu lầm... tôi với anh ta..."
"Không sao không sao, tôi hiểu mà. Cũng thật ngưỡng mộ hai người, trẻ tuổi như vậy mà đã kết hôn. Vậy thì chúc phúc cho hai người nhé, tôi không làm phiền nữa."
Vị bác sĩ ấy nhanh chóng rời khỏi phòng, căn bản không để cho Lâm Mộng có cơ hội giải thích. Gương mặt của cô méo méo, muốn mắng chết tên này ngay lập tức, nhưng va phải ánh nhìn ngây thơ ấy cô lại không thể nào làm được.
"Siêu Ngốc à... anh hại chết tôi rồi."
"Hửm? Anh làm gì vợ rồi?"
"Haizz, được rồi, anh mau nghỉ ngơi đi..."
Trình Siêu gật đầu, theo lời của cô liền nằm xuống. Lâm Mộng lúc này thở một hơi dài thườn thượt, cô không muốn hỏi thẳng nhưng miệng vẫn cứ hoạt động.
"Trình Siêu, tại sao anh lại đối tốt với tôi như vậy? Vì tôi mà chịu đau đớn tới mức này..."
"Vợ sao vậy? Anh đùa thôi, không đau chút nào cả. Anh chỉ muốn được vợ hôn một cái thôi."
Lâm Mộng không phản ứng gay gắt với câu trả lời này, cô chỉ hỏi thêm.
"Tại sao anh cứ gọi tôi là vợ thế? Rốt cuộc... anh là ai?"
"Em là vợ của anh thì đương nhiên anh gọi em là vợ rồi. Chúng ta trước giờ không phải đều sống cùng nhau sao, vậy mà em lại hỏi anh là ai."
Cô dựa cằm vào hai tay, tự nhủ sao đột nhiên lại hỏi mấy câu ngốc nghếch thế này. Lâm Mộng đã rũ bỏ mọi lời mà Trình Siêu vừa nói lúc nãy, cô mỉm cười.
"Dù sao cũng cảm ơn anh đã cứu tôi."
...***...
Bối Lạc tầm này mới về tới nhà được khoảng mười phút. Nhà cô cách bệnh viện không quá xa, nhưng nửa đường phải dừng lại để tìm các hiệu thuốc.
Ngoại của cô năm nay đã hơn bảy mươi, sức khỏe ngày càng yếu dần. Những câu quát mắng Bối Lạc về nhà đến giờ cô cũng không nghe được nữa. Nhìn bà nằm trên giường, cô lại không khỏi lo lắng.
"Ngoại ơi, ngoại có thấy không khỏe ở đâu không? Con bóp chân cho bà nhé?"
Nghe giọng điệu của Bối Lạc, bà đã nhận ra ngay cô không được ổn, đoán là vì cái thân già này.
Tề Tiêu - anh hai của Bối Lạc, cùng cô sống với bà ngoại ở trên thành phố này.
Bối Lạc bật cười, nhìn xuống ngoại của mình đang thiu thiu ngủ. Cô thực sự rất sợ ngoại bị bệnh...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT