8.
Ngày đó, trong thôn bày tiệc rượu là bởi vì rốt cuộc thôn chúng tôi đã chế tạo thành công dụng cụ bằng kim loại đầu tiên. Chính là bằng chiếc lò đất cao bằng đầu người mà mẹ tôi sau sử dụng để thắng mớ heo.
Thôn chúng tôi vẫn luôn dẫn đầu trong việc sửa đường, xây đập nước. Nhưng trong việc luyện kim này, các thôn khác đã bắt đầu sản xuất nhiều hơn nhưng thông chúng tôi vẫn xếp hạng cuối cùng.
Không có sản phẩm gì nên hồn khiến cho trưởng thôn cảm thấy mất mặt so với những thôn khác. Ông ta học hỏi kinh nghiệm ở khắp mọi nơi, nghĩ đủ mọi cách.
"Luyện kim gắn liền với sự phát triển lâu dài của tất cả các ngành nghề khác trong thôn chúng ta!"
"Thôn khác có thể thành công thì tại sao chúng ta lại không thể chứ? Mấy người thử nghĩ xem có phải không đủ cố gắng, không nghiêm túc làm việc hay không hả?"
Sau đó chính là bước kiểm tra và kiểm điểm. Đối tượng bị phê bình có lúc ít cũng có lúc nhiều nhưng chắc chắn sẽ không thiếu ba tôi — Con chuột cống Tần Thủ An. Ông có lúc đứng, có lúc quỳ nhưng không nói lời nào.
"Nếu ai cũng như Tần Thủ An, ích kỉ giấu lương thực cho riêng bản thân mình không nộp cho tập thể thì chẳng ai có thể ăn no, không ăn no thì sao có sức luyện kim chứ?"
"Nếu ai cũng như Tần Thủ An, buổi tối lại tốn công sức chăm sóc cho một mẫu ba phân đất đằng sau nhà, đến buổi sáng sẽ tranh thủ giờ làm công để ngủ. Vậy thì trong lò luyện kim chỉ có khói đen thất bại mà thôi."
"Nếu ai cũng như Tần Thủ An, tư tưởng lệch lạc thì hành động cũng sai lệch. Tôi có thể khẳng định một ngàn năm nữa chúng ta cũng không luyện kim thành công!"
"Các đồng chí, ngàn vạn lần không thể học theo hắn ta. Cơ thể có thể xấu xí, có thể có sẹo nhưng tâm hồn tuyệt đối không thể xấu xí, tư tưởng không thể có sẹo được!"
Thôn dân ai cũng ủng hộ, vỗ tay nhiệt liệt. Dùng đủ loại từ ngữ khác nhau để ‘thăm hỏi’ con chuột công phá hoại sự nghiệp chung của thôn.
Ba tôi cúi đầu, vẫn không nói tiếng nào. Ông đã quá quen với tình huống như vậy rồi.
Mẹ tôi đứng ở phòng ăn bên cạnh cũng đã quá quen với việc này. Bà cầm muỗng, đảo tới đảo lui không quan tâm đến việc xảy ra trước mặt.
Sự việc này lặp đi lặp lại đến buổi sáng ngày mà thôn tôi luyện kim thành công. Tú Châu chạy tới kêu tôi mau đến xem lò.
Chúng tôi thấy trên công trường luyện kim đã cháy hừng hực cả tháng trời, làn khói đen cao cuồn cuộn ngày thường cuối cùng cũng biến thành khói trắng.
Khua chiêng, gõ trống, bốn người khiêng khối kim loại, trưởng thôn đi đầu diễu hành qua các thôn xung quanh rồi vòng lại về nhà ăn tập thể.
"Hôm nay là ngày vui của thôn, chúng ta mổ heo, mổ ba con, ăn no để mọi người có sức làm việc. Nuôi càng nhiều heo, sản xuất ra nhiều kim loại, có được hay không?"
"Được!" Người dân trong thôn hưng phấn đáp lại.
Một đám trẻ con chúng tôi tò mò vây quanh chỗ kim loại đủ mọi hình dáng, kích cỡ. Ai cũng líu ríu, tranh công với đối phương.
"Nhà cậu nộp thứ gì thế hả Mãn Mãn?" Tú Châu đột nhiên hỏi tôi.
Tôi nhìn miếng kim loại kia lại có cảm giác quen thuộc đến mức khó hiểu. Nó có một bông hoa lớn màu đỏ, toàn thân màu đen và trên đó có nhiều vết lõm, thực sự trông khá xấu xí.
"Cái kia có lẽ là nồi của nhà tớ rồi!"
Tôi trả lời qua loa, tháo vòng tay kim loại trên tay xuống: "Tú Châu, hôm nay đúng là một ngày tốt, tớ tặng cậu cái này!"
Vòng tay chính là một vòng kim loại sáng màu. Khi vừa bắt đầu luyện kim, ba tôi rất tức giận vì nồi của nhà mình bị lấy mất nên lén mài cái tay cầm của nó. Cho dù tặng người khác món quà mà ba cho nhưng thật sự tôi rất vui vẻ.
Bởi vì luyện kim thành công cho nên ba tôi không còn là con chuột cống, tội nhân của cả thôn nữa, cũng không bị đứng hay quỳ trong các buổi họp thôn bị người khác phê bình.
Dù sao vòng tay này cũng là đồ trộm, tôi tặng nó cho con gái của thôn trưởng, chẳng may sau đó bị phát hiện thì thôn trưởng cũng không thể làm gì!
Tôi thật thông minh mà!
9.
Nhưng cho đến khi đĩa thịt kho thơm phức đặt lên bàn, vội vàng gắp một miếng vào miệng, tôi mới phát hiện không thấy ba tôi đâu cả.
Nhìn khắp sân chung lớn, tất cả trẻ con, người lớn các nhà đều ở đây, ăn đến cả miệng dầu mỡ chỉ có ba tôi biến mất.
Tôi chạy đến phòng bếp ở nhà ăn chung tìm mẹ. Bà ấy đeo tạp dề, đang thắng mỡ heo, một nồi lớn đang sôi ùng ục.
Tôi kéo vạt áo bà, lúng búng hỏi: "Ba đâu ạ? Ba và mẹ vẫn đang cãi nhau sao ạ?"
Tối hôm qua, sau khi ngủ, tôi bị đánh thức bởi tiếng cãi vã của hai người họ. Tôi nghe hai ba mẹ cãi nhau kịch liệt ở nhà sau, đã lâu rồi tôi không nghe thấy giọng điệu kịch liệt của ba.
Cuối cùng, ông tức giận kêu lên: "Không, tuyệt đối không được. Quá ác độc,... Mẹ kiếp, tôi không chịu được nữa... Rõ ràng... không phải là con của ông ta..."
Mẹ tôi cười khổ lắc đầu, không trả lời câu hỏi của tôi lại xoay người tiếp tục khuấy nồi mỡ.
Tôi rõ ràng nhìn thấy có vài giọt nước nhỏ từ trên người mẹ xuống. Mồ hôi hay nước miếng hoặc thứ gì đó nhỏ vào trong nồi mỡ.
Tách, tách từng giọt tạo thành các đóa hoa bọt khí nở tung trong chảo dầu. Từ đó, ba tôi biến mất hoàn toàn.
Trưởng thôn biết được chuyện này, kết luận tám phần là trốn ra ngoài rồi. Trước khi người trong thôn chào đón bình minh chiến thắng của ngành luyện kim, việc lâm trận bỏ chạy có vẻ như là điều mà người như Tần Thủ An có thể làm ra.
Mà bây giờ, tôi cũng biết được, ba tôi cũng giống như Tú Châu, đã chết rồi, thậm chí còn chết sớm hơn cô ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT