3.
Vốn dĩ, nhà thôn trưởng có năm đưa con. Hạn hán xảy ra chưa đầy một năm, hai cô con gái nhà thôn trưởng lần lượt biến mất.
Cô con gái thứ hai nhà đó – Tú Châu là bạn tốt của tôi. Buổi tối trước khi mất tích, cô ấy có đến nhà tôi. Tôi cảm thấy cô ấy gầy đến mức ngực lép hết, bụng dán cả vào lưng.
Cô ấy lắc lắc chiếc vòng tay kim loại mà tôi tặng cho cô ấy một cahs yếu ớt và nói rằng cô ấy đói bụng đến mức đã không có kinh nguyệt bốn tháng rồi.
Chiếc vòng tay lúc trước không thể tháo ra bây giờ thì không thể đeo vào được nữa, kéo vòng tay lên tận cánh tay mảnh khảnh nổi đầy gân xanh của cô ấy mà vẫn còn nhét được một đón tay nữa vào.
Mẹ tôi nghe thấy vậy, vội vàng kéo cô ấy đến căn phòng cách vách nói rằng làm chút gì đó cho cô ấy lót dạ. Không ngờ, đến ngày hôm sau lại không thấy bóng dáng cô ấy đâu nữa.
Người dân trong thôn nghị luận nói rằng ba cô ấy đã bán cô ấy cho người khác để đổi lấy bánh bao chay rồi.
Còn mẹ tôi thì nói rằng có thể do trưởng thôn trọng nam khinh nữ không cho cô ấy ăn nên cô ấy đã trốn ra ngoài chạy nạn rồi. Nhưng dù sao vẫn là đột nhiên không thấy bóng dáng đâu nữa.
Con trai lớn của trưởng thôn bị chết đón cũng là người trong nhóm đầu tiên chết trong thôn. Những người đầu tiên chết đói ở các thôn đều là những thanh niên đang độ tuổi trưởng thành, họ phải hoạt động nhiều nên sức ăn cũng lớn nên chẳng bao lâu sau đã không thể chịu nổi.
Đứa con thứ hai của ông ta bằng tuổi tôi, chết vì cười quá độ cách đây ba tháng. Cậu ta phát điên, lúc đầu còn lo lắng, bất an, không khống chế được mà cười to. Sau đó, thì đứng không vững, bắt đầu tự cào xé bản thân giống như ở dưới cơ thể có vô số kiến bò vậy. Cuối cùng, cậu ta ngã xuống đất, không tự chủ được mà há miệng thở dốc như con cá mắc cạn rồi nghẹt thở đến chết.
Cũng không biết vì lý do gì, trong vòng nửa năm này số lượng người nổ điên càng ngày càng nhiều. Trưởng thôn nói rằng bọn họ đói đến mức phát điên rồi.
Nhưng từ khi mẹ tôi bắt đầu thắng mỡ heo, dù ít hay nhiều thì vẫn có thể chia được cho người trong thôn, bọn họ cũng không đói kém đến mức như vậy nữa? Sao vẫn còn phát điên chứ?.
||||| Truyện đề cử:
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||
Những người kia khi phát điên vừa cười vừa lắc đầu giống như bên trong có thứ gì đó. Cho đến lúc chết, trên mặt vẫn nở nụ cười quỷ dị.
4.
Tôi cũng đã từng nhìn thấy nụ cười quỷ dị như vậy trên khuôn mặt của mẹ tôi. Khi đó, ở trong thôn mới bắt đầu có người chết đón Trẻ con gầy trơ xương, vì không đủ dinh dưỡng nên bụng bắt đầu phình to, hết đứa này đến đứa kia chết.
Chỉ có tôi và bốn đứa em của tôi vẫn thoải mái như trước, không có gì khác biệt.
Có tiền sử đã từng cất giấu lương thực, trưởng thôn lại dẫn một đám người đến nhà tôi: "Tôn Thanh Hà, giấu riêng lương thực sao? Mau tự giác giao ra đi, nếu chúng tôi tìm được thì cô sẽ phiền phức đấy!"
Nhưng lần này, bọn họ quá đói bụng mà sức lực yếu hơn nhiều cũng không thể tìm ra cái gì.
Trưởng thôn lấy cái tay sưng phù nhéo khuôn mặt của em trai tôi đến mức đỏ ửng, mắng: "Không có đàn ông ở bên cạnh lâu như thế rồi chỉ với một người đàn bà như cô mà có thể nuôi mấy đứa trẻ này tốt như vậy sao?0"
Trong mắt mẹ tôi đầy khí lạnh, nhưng khóe miệng nhếch lên, dẫn đám đàn ông đi vào phòng dầu với nụ cười quỷ dị.
Bên trong phòng đầu, một tấm thớt vừa rửa sạch để một bên, phía trên có hai con dao sắc một dài một ngắn.
Ngay chính giữa phòng, là một chiếc bếp mỡ heo cao hơn đầu người. Bếp được làm bằng gạch đỏ tạo thành hình tròn, bên ngoài được lợp các tấm thép.
Phía dưới vẫn đang có một đống tro bếp chưa dọn sạch.
"Đây không lò đất cao dùng để luyện kim ở thôn chúng ta sao? Tại sao nó lại ở trong nhà cô chứ? Đây là điển hình trong việc lấy của công làm của riêng!" Chú Lý vui mừng khôn xiết, tay quẹt đám tro.
Mẹ tôi bảo ông ta trèo lên thang bên cạnh để lên xem, ông ta mở nắp lò, đôi mắt trũng sâu lập tức sáng lên. Trưởng thôn cũng đi lên xem xét, ngón trỏ quệt một cái trên lớp mỡ heo mịn màng, béo ngậy cho vào miệng rồi nói: "Đã là bếp công cộng thì đồ bên trong cũng là của chung rồi, để cô ta mang đi!"
Mẹ tôi vẫn không hề động đậy, bình tĩnh nói: "Mặc dù tôi là phụ nữ nhưng so với ba lũ trẻ đã mất tích kia tôi vẫn luôn nghĩ cho người trong thôn. Mấy người có thể mang bếp này đi nhưng —"
Mấy người đàn ông dừng tay lại.
"Nhưng mấy người mang đi thì mỡ heo cũng chỉ được ăn một lần mà thôi. Nếu để lại thì hàng tháng đều có mỡ heo. Toàn bộ chỗ mỡ heo này sẽ để cho dân làng. Mấy người cũng biết tay nghề của tôi rồi đúng không?"
Mẹ tôi là người phụ nữ nấu ăn giỏi nhất trong thôn, cũng là đầu bếp chính trong bếp ăn tập thể. Ai cũng biết bà ấy nấu ăn ngon đặc biệt là dịp tết khi giết heo, món thịt kho tộ có cặn dầu thơm đến nỗi ai cũng thèm thuồng.
Trưởng thôn chỉ do dự một chút rồi đặt lại cái bếp mỡ về vị trí cũ.
"Em gái Thanh Hà à, đây là do cô nói đấy nhé, chỉ cần cô có thể cho mọi người có mỡ heo ăn hàng tháng thì cô có thể dùng bếp lò này! "
Bọn họ về nhà cầm chậu lớn chậu nhỏ đổ đầy mỡ lớn vừa thơm vừa béo rồi ra về với vẻ mặt vui buồn lẫn lộn.
Đói lâu như vậy mãi mới có đồ ăn mặn, tất nhiên là chuyện tốt nhưng không bột sao gột nên hồ. Mẹ tôi cũng không thể nào thắng mỡ heo khi không có thịt heo được cả.
Ngay từ khi có nhà ăn tập thể, và mọi người tập trung vào luyện kim thì tất cả lợn nuôi trong làng đều bị ăn thịt rồi,
Heo, ở đâu ra chứ? Ai cũng nghĩ đến điều này nhưng không ai dám nghĩ chi tiết về nó. Nhưng không nghĩ tới thì không có nghĩ nó không tồn tại bởi vì đã là ban ngày, bịt mắt thì cũng sẽ tối mà thôi.