Tôi lên đại học.
Đó là ước mơ từ trước tới giờ của tôi. Dù phải liều cái mạng này tôi cũng muốn lên một trường đại học.
667 điểm.
Đứng thứ 2 của thành phố.
Điểm đó đủ để tôi đi đến bất cứ trường học.
Nàng tôi kéo rương hành lý đi trường học báo danh, Lưu Tuyết cương quyết yêu cầu muốn học lại.
Tôi ở trường đại học như trước đều liều mạng học tập, không ngừng hấp thu kiến thức, tranh thủ bào mài.
Về Lưu Tuyết, tôi cũng nghe qua một ít tin tức.
Lúc vừa mới học lại, cô ta cũng có một đoạn thời gian rất cố gắng.
Sau đó, Hoàng Mao lại đến tìm cô ta. Cô ta lại tham luyến cái ấm áp nực cười kia, lén yêu đương cùng Hoàng Mao.
Mẹ tôi lại nổi giận lôi đình nhưng không có kết quả gì.
Mà lần thi vào trường cao đẳng sắp tới, Lưu Tuyết gian lận, được 0 điểm và trong vòng 3 năm không thể thi tiếp.
Mẹ tôi giận đến mức thiếu chút nữa tái phát bệnh tim.
Nhưng Lưu Tuyết nhân cơ hội lấy hết tiền của nhà tôi, bao gồm rương ba trăm ngàn tiền của bố mẹ tôi, cùng Hoàng Mao bỏ trốn.
Bố tôi báo cảnh sát nhưng 9 tháng sau họ mới tìm được Lưu Tuyết.
Hoàng Mao thì không thấy đâu.
Lưu Tuyết vừa sinh đứa bé, nằm ở căn phòng u ám, hỗn loạn dưới đất. Cả người cô ta đã tiều tuỵ, không nhìn ra hình dáng ban đầu.
Đáy mắt cô ta tràn đầy vẻ hối hận.
Mà đứa bé kia, vẫn không ngừng khóc oa oa.
Nhìn đứa trẻ mới sinh, mẹ tôi lại lần nữa bị tức đến nhập viện. Lúc ấy, tôi vừa mới lên năm thứ 4 đại học, nhận được thư thông báo.
Mẹ tôi ở trong phòng bệnh nắm lấy tay tôi: "Đường Đường, cuối cùng vẫn chỉ có còn là đứa con ngoan."
Tôi yên lặng rút tay mình ra, sau đó từ mép giường lấy khen giấy lau nước mắt bà.
Tôi nhàn nhạt vâng một tiếng.
Tôi đã từng nói qua.
Bà ấy đầu tiên là bà ấy, sau đó mới là mẹ tôi.
Bà đem tình thương mẹ đáng ra sẽ thuộc về tôi trao cho cô gái khác. Vì thế mà làm cho tôi bị uỷ khuất. Còn có bà không cho tôi sự tín nhiệm. Những thứ đó cũng đủ để tôi tiêu tan mong đợi về mẹ.
Bà vĩnh viễn sẽ là mẹ tôi.
Chẳng qua cũng không bao giờ có khả năng thân mật như trước.
Khi gặp Lưu Tuyết, tôi thấy cô ta ôm đứa trẻ ăn mặc rách rưới. Mẹ tôi đối với cô ta đã hoàn toàn thất vọng. Tiền của gia đình tôi gửi ngân hàng cũng bị cô ta lấy đi đưa cho Hoàng Mao. Vì vậy, mẹ tôi sẽ không nuôi cô ta nữa.
Nếu không có tiền, Lưu Tuyết cũng chỉ có thể mang đứa trẻ trở lại nông thôn.
Trong một gian nhà nhỏ, các cô dì châm chọc cô ta nhưng cũng chiếu cố đứa bé kia lớn lên.
Cô ta thấy tôi, hỏi rằng: "Nếu như ban đầu em không ghen tị với chị. Nếu như lúc chị quản em, em không nghĩ rằng chị có ý bắt nạt em mà là chị muốn dạy dỗ em để em tốt hơn. Như vậy thì mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn mà..."
Tôi nhìn thấy trong mắt cô ta không còn ân oán.
Thậm chí tôi cũng trêu đứa trẻ trong ngực Lưu Tuyết. Ba đứa trẻ bởi vì dính án lừa gạt nên ở trong tù mấy năm. Chỉ tiếc cho số phận của đứa trẻ này..
Tôi mở miệng nói: "Nhưng mà.... trên đời này không có nếu như."
Mỗi một người đều phải vì sự lựa chọn của mình mà trả giá lớn.
Vì vậy, tiền đồ của tôi sau này đã định sẵn là tốt đẹp.
HOÀN
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT