Biệt thự nhà họ Diệp xây giữa sườn núi, gió đêm hè mát lạnh, những ngôi sao xa như mảnh kim cương rải rác rơi đầy giữa màn đêm, đèn đường san sát nối đuôi nhau thật dài thông với cổng chính.

Khương Cảnh Hành khoác chiếc áo khoác còn vương mùi của Thẩm Tranh lên, nhìn Thẩm Tranh nắm tay mình, bàn tay rộng lớn ấm áp lại mang đến cảm giác an toàn khó tả, "... Sao anh lại đến đây?"

Thẩm Tranh đáp: "Muốn đón em về nhà sớm một chút."

"Em bị bắt nạt sao?" Thẩm Tranh hỏi với giọng chắc nịch.

Khương Cảnh Hành cảm thấy hơi xấu hổ, rưng rưng muốn khóc như trẻ con: "Không có."

"Vậy lần sau chúng ta không đến nữa." Thẩm Tranh dỗ dành.

Khương Cảnh Hành bước lên con đường đen dài dằng dặc im lặng hồi lâu.

"Vậy lần sau tôi và em cùng đến." Thẩm Tranh đổi phương án khác.

"Thế thì làm phiền anh lắm." Khương Cảnh Hành lắc đầu.

"Không phiền đâu." Thẩm Tranh nắm chặt tay hắn, "Thực ra em không cần hiểu chuyện như vậy, thử ỷ lại vào tôi một chút xem."

Thẩm Tránh thấy cổ tay áo mình bị níu lại, giọng nói của cậu người yêu bé nhỏ vang lên: "Thẩm Tranh, sao anh lại đối xử với em tốt như thế?"

Thẩm Tranh quay sang nhìn người yêu đang ngơ ngác va vào ngực mình, anh vuốt mái tóc vừa dài vừa mềm của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve an ủi, "Tôi tưởng em biết tôi thích em."

"Không để em cảm nhận được là lỗi của tôi."

Động tác quan tâm dịu dàng khiến mũi Khương Cảnh Hành chua xót, thực ra hắn rất ít khi được quan tâm, chỉ nhận được một chút thôi là hắn đã khóc rồi.

"Nhưng, em không có ưu điểm gì."

"Hình như nói thích một người không có lý do thì hơi giả dối." Thẩm Tranh như đang bình tĩnh phân tích: "Tôi thích em đứng trên sân khấu như một chú thiên nga ngạo nghễ thanh lịch, thích nụ cười đáng yêu của em."

"Những thứ này lại không thể bao quát hết lý do mà tôi yêu em được."

Thành thật mà nói, anh là một người theo chủ nghĩa không kết hôn, anh có ham muốn bình thường nhưng lại có thể khắc chế rất tốt, điều khiến cho người khác phải khó hiểu là anh thế mà lại thích một bạn nhỏ, tìm hết mọi cách để che chở bạn nhỏ ấy dưới đôi cánh của mình.

"Nhưng tình cảm của tôi đối với em không phải là giả." Thẩm Tranh phân tích cảm xúc của mình: "Chẳng thể nghi ngờ gì nữa đâu, rằng tôi yêu em, hy vọng có thể tham gia vào tương lai của em và bảo vệ em."

"Tiến một bước thăm dò thêm lý do tại sao lại yêu em."

Khương Cảnh Hành cúi đầu, gương mặt đỏ bừng đến tận mang tai, ngay cả gió đêm cũng chẳng tài nào áp chế được cái nóng ran của hắn, đầu ngón tay ngượng ngùng cuộn tròn lại, rồi hắn lại có đôi chút chán chường, nghĩ đôi bên phải có tình cảm với nhau mới đúng: "Nhưng em không thích anh..."

"Tình cảm hiếm khi bằng nhau." Thẩm Tranh nói như lẽ đương nhiên: "Cho nên tôi muốn yêu em nhiều hơn, đối xử với em tốt hơn, để em thử yêu tôi."

Khương Cảnh Hành ngẩng đầu lên rồi nghiêm túc nhìn anh, mái tóc dài bị gió đêm thổi tung rời rạc, con rùa nhát gan dè dặt duỗi một móng vuốt từ trong chiếc mai rùa vốn đã đóng kín ra, "Vậy em phải làm sao đây."

"Rất đơn giản, thử cố gắng tin tưởng tôi, tiếp nhận tình yêu của tôi dành cho em." Thẩm Tranh cụp mắt, vén lọn tóc dài trên má áp vào tai hắn, vừa nghiêm túc lại chuyên chú: "Chờ tôi tới yêu em.

"Hãy thử yêu tôi lần nữa xem."

Khương Cảnh Hành lập tức cúi đầu xuống, hai mắt ươn ướt, đỏ rần đến tận cổ, hắn xấu hổ che miệng lại vì sợ mình sẽ khóc nấc lên.

Thẩm Tranh thở dài nhìn Khương Cảnh Hành cúi đầu, dường như anh trực tiếp quá nên khiến cậu bạn nhỏ sợ rồi, thôi bỏ đi, cứ chầm chậm tới vậy, anh cũng không thiếu chút thời gian ấy.

Anh là người lớn, khi đối xử với bạn nhỏ mà mình thích hình như chẳng thể giống với một thiếu niên mà đối xử cuồng nhiệt như lửa đốt với người yêu được, anh chỉ có thể dùng sự trưởng thành của người lớn để giải trừ mọi chướng ngại cho bạn nhỏ của anh mà thôi.

Dưới ánh đèn nhàn nhạt, Thẩm Tranh dẫn Khương Cảnh Hành đi về phía chiếc xe cách đó không xa, đôi tay nắm chặt nhau lay động một xíu, gió đêm mang theo câu trả lời.

Một tiếng nho nhỏ mềm nhẹ vang lên: "Ừm."

Thẩm Tranh vừa mở cửa nhà đã cau mày: "Ai cho ông vào đây?"

Ông Thẩm đang nằm trong lòng một cô gái trẻ tuổi ăn nho, vừa nghe câu này xong thì giận đến mức phùng mang trợn mắt: "Đó là cách mà mày nói chuyện với ba mày à."

"Nơi này của tôi không phải là chỗ để cho ông thích tỏ vẻ oai phong." Thẩm Tranh xoa xoa thái dương, cũng may Khương Cảnh Hành còn chưa trở lại.

"Ông mày dạy con trai mình là chuyện dĩ nhiên." Ông Thẩm tức đến mức hỏng bét, nói: "Nghe nói mày còn muốn để cho cái thằng hồ ly kia ra ngoài để phải xấu hổ xấu mặt, tao cho mày cưới nó đã là giới hạn cuối cùng của nhà họ Thẩm tao rồi."

Thẩm Tranh nghe mấy lời sỉ nhục Khương Cảnh Hành bèn buông tay xuống rồi xắn tay áo lên, thân hình gầy gò của anh từng bước lại gần, mang theo cảm giác áp bức vô cùng, cô gái trẻ tuổi đã cứng đờ người dưới, ông Thẩm vẫn mạnh miệng nói: "Tao là cha mày đấy."

Trong trí nhớ của ông Thẩm, anh là một người không sợ trời không sợ đất, hình ảnh anh bị đánh từ đầu đường đến cuối đường mang theo vết thương khắp người hiện rõ ràng trong ký ức của ông ta, rồi chẳng kiềm được mà rụt cổ lại, trước đây ông ta cũng đã từng bị đánh, nắm đấm to bằng bao cát ấy đã đánh gãy mấy cái xương sườn trên người ông ta, tên khốn này là một kẻ tàn nhẫn nào có bao giờ để ý tới luân thường đạo lý gì.

Cho tới bây giờ, ông ta chưa từng cho rằng bản thân mình đã sai, ở nhà ông ta đánh đập hành hạ vợ mình, vợ chạy thì tiếp tục ngược đãi con trai, còn để cho con trai nuôi dưỡng, lấy đi tiền học đại học của con trai, thấy con trai sang giàu rồi lại chẳng biết xấu hổ mà bấu víu.

"Tôi không có một người cha sớm muộn gì cũng chết trên bụng của phụ nữ như ông." Thẩm Tranh nhếch mép, cảm giác tao nhã lịch sự bị xé bỏ chỉ còn lại mùi máu tanh, anh nhìn lão già khốn nạn kia giễu cợt một chút: "Tôi nuôi ông cùng lắm chỉ như đang tùy tiện nuôi con ngựa con chấu mà thôi."

"Về phần người yêu của tôi, tốt nhất là ông nên tôn trọng một chút." Thẩm Tranh thản nhiên liếc ông ta một cái: "Biết điều đừng có chọc tới tôi, nếu không cuộc sống giàu sang bây giờ cũng ông cũng đừng hòng nghĩ tới nữa."

Quả thực Ông Thẩm chẳng muốn từ bỏ cuộc sống vinh hoa phú quý nhưng chỉ vì muốn tốt cho thằng con trai của mình mà ông ta đã vắt hết dũng khí bình sinh ra, thế là gan cũng to hơn nhiều: "Nhưng nhà họ Thẩm không thể nào tuyệt hậu được, tao thấy con gái nhỏ của nhà họ Vương cũng được lắm..."

Dần dần, dưới ánh mắt chăm chăm của Thẩm Tranh, giọng nói của ông ta cũng ngày càng nhỏ đi rồi lặn mất.

"Nhà bọn họ đã cho ông bao nhiêu lợi ích rồi, sẵn đây tôi cũng cho ông một đề nghị, nếu ông chịu cưới tôi sẽ mua cho mấy người cả bó pháo hoa luôn." Thẩm Tranh vuốt ve khuy măng sét của mình, mỉa mai: "Tôi không có Vương vị phải cần người để thừa kế đâu."

Đôi mắt đó như đang nói một cách trần trụi, thừa kế cái gì? Thừa kế cái gen chó má kia của ông à?

"Cút đi, bạn nhỏ nhà tôi sắp về rồi." Thẩm Tranh nhìn đồng hồ, chán ghét đuổi bọn họ đi: "Đúng rồi, sẵn tiện mang luôn cái ghế sô pha cùng với mấy người cút hết ra ngoài cho tôi."

"Ông chỉ có một phút."

"À, phải rồi, nếu ông dám nói điều không nên nói trước mặt người yêu của tôi thì những ngày tươi đẹp của ông sẽ chấm dứt đấy."

Ông Thẩm không dám chơi trò ra oai nữa, sợ hãi đến mức toát mồ hôi lạnh co giò bỏ chạy.

Trong bữa tiệc, ông Thẩm nhìn đôi mắt như dao của Thẩm Tranh không dám nói lời vô nghĩa nữa.

Khương Cảnh Hành kéo tay áo Thẩm Tranh: "Sao vậy?"

Thẩm Tranh nhéo chiếc nhẫn trên ngón áp út của Khương Cảnh Hành, nói: "Không có gì đâu, thấy một con chuột mà thôi."

"Trong bữa tiệc mà có chuột nữa hả?" Tưởng Cảnh Hành nhỏ giọng: "Bọn nó ở đâu?"

"Chạy rồi." Thẩm Tranh cười hỏi: "Sao vậy, căng thẳng à?"

"Có chút xíu."

"Có muốn ăn chút gì không? Tối nay em chưa ăn gì cả." Thẩm Tranh nói thêm: "Trẻ con không được phép uống rượu."

"Em không còn là trẻ con nữa." Khương Cảnh Hành phản bác.

Cảnh tượng hai người quấn quít ghé tai vào nhau khiến nhiều người phải ghé mắt trông, lại khiến cho bọn họ thay đổi suy nghĩ, chủ tịch Thẩm và người yêu có vẻ rất tình cảm với nhau nhỉ.

Ai mà chẳng nhìn ra chủ tịch Thẩm sửa soạn chỉnh chu nhiều hơn ngày thường một chút, dường như để xứng với người yêu trẻ nọ, anh mặc bộ vest đen có cài ve áo, túi áo treo một chiếc đồng hồ bỏ túi, một sợi dây chuyền đồng hồ bỏ túi bằng vàng vắt nghiêng khiến anh trông có vẻ phong nhã chững chạc hơn chút xíu, không giống như sự cứng rắn thường ngày, cả người cũng nhu hòa hơn rất nhiều.

Chàng trai nọ mặc bộ vest màu trắng, cổ áo thêu cành hoa oải hương quấn quanh, mái tóc dài màu xanh quạ được buộc gọn gàng bằng một chiếc dây buộc tóc màu xanh lam, hàng mi dài luôn rủ xuống, cả người xa cách lạnh lùng trông giống như vầng trăng sáng.

Chỉ có Thẩm Tranh mới biết cậu bạn nhỏ của mình ngọt ngào đến nhường nào.

Chẳng ai dám nói hai người họ không xứng với nhau cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play