Hi Châu Một Đời

Chương 6


3 tháng


Phó Hàn Thanh không nói gì nữa.

Ánh chiều tà lặng lẽ kéo dài hình dáng anh ta. 

Có lẽ là trong khoảnh khắc Trần Hề lau vết máu trên mặt Thẩm Lương Châu.

Có lẽ là lúc Thẩm Lương Châu dụ dỗ Trần Hề hôn mình.

Anh ta cuối cùng mới tỉnh táo nhận ra, Trần Hề thật sự không còn yêu anhta nữa.

Một câu hỏi ngày đó của Tiết Uyển, lại cứ như vậy trở thành sự thật.

Trần Hề sẽ không trở lại bên cạnh anh ta.

Anh ta cho rằng người có thể dễ dàng buông xuống tình cảm bảy năm này cũng chính là anh ta.

Anh ta nghĩ rằng anh ta sẽ luôn là người chiến thắng.

Nhưng giờ khắc này anh ta mới hiểu được.

Người không buông xuống được chính là Phó Hàn Thanh anh.

Trần Hề lại là người nắm sợi dây diều kia.

Một khi đứt dây, diều mất phương hướng, không bao giờ trở về nhà được nữa.

***

Tôi nhìn Phó Hàn Thanh xoay người đi về phía xe, nhìn bóng dáng cô độc tịch mịch của anh ta biến mất.

Mặt trời lúc hoàng hôn, bỗng nhiên bị đường chân trời nuốt chửng.

Bầu trời dần chuyển sang màu cam cháy, sau đó lại biến thành màu xanh thăm thẳm.

Xe của Phó Hàn Thanh dần dần đi xa.

Tôi như phảng phất nhìn thấy Trần Hề của bảy năm thời gian từ mười bảy tuổi đến năm hai mươi bốn tuổi.

Nhìn theo chiếc xe vun vút lao đi xa, không còn bóng dáng.

Tôi biết, bắt đầu từ ngày hôm nay, ba chữ Phó Hàn Thanh cũng giống như mỗi một cái tên bình thường trên đời này.

Tôi sẽ không cố để quên nó đi, nhưng cũng vĩnh viễn sẽ không chủ động nhớ đến.

"Hề Hề…"

Thẩm Lương Châu nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.

Tôi quay đầu, ngửa mặt nhìn anh, khẽ mỉm cười: “Đi thôi, chúng ta đi bệnh viện.”

***

Đêm Thẩm Lương Châu cầu hôn tôi đã uống rất nhiều rượu, ôm tôi nói rất nhiều rất nhiều chuyện.

Nhưng tôi chỉ nhớ kỹ hai câu nói đơn giản nhất đó.

"Hề Hề, chúng ta tuyệt đối sẽ không có bảy năm như vậy."

"Hề Hề, chúng ta tuyệt đối sẽ không chia tay."

Mọi người đều thật sự nghĩ rằng mình sẽ làm được khi nói ra những câu đó.

Sau này khi phá bỏ lời thề, tôi tự hỏi làm sao lúc đó mình có thể tin vào điều này.

Nhưng tôi nguyện ý tin tưởng Thẩm Lương Châu.

Thực ra đó là tin tưởng vào chính mình.

Tin rằng mình xứng đáng được yêu thương, tin tưởng và thật lòng sẽ không bao giờ bị cô phụ.

Ngày tôi đính hôn với Thẩm Lương Châu.

Đã nhận được một phần quà từ thủ đô gửi đến.

Đó là chiếc váy cưới tôi đã từng mua.

Phó Hàn Thanh đã tìm người sửa nó.

Ngoài ra trong hộp còn một tấm thiệp.

Trên đó là chữ viết của Phó Hàn Thanh.

Anh ta nói: “Trần Hề, anh sẽ luôn đợi em.”

Thẩm Lương Châu bên cạnh tôi cũng nhìn thấy tấm thiệp.

Anh mỉm cười tự tin, hôn thật mạnh vào mặt tôi: “Đáng tiếc, anh sẽ không cho anh ta cơ hội.”

Nhưng ngay đêm đó, chiếc áo cưới đã không cánh mà bay.

Mà tôi, đã sớm không để loại chuyện không quan trọng này ở trong lòng.

***

Năm thứ ba tôi và Thẩm Lương Châu kết hôn, con gái Thẩm Dư Hề của chúng tôi chào đời.

Không lâu sau khi con gái chào đời, Phó Hàn Thanh đã gửi đến cho tôi rất nhiều lễ vật quý giá.

Tôi hỏi ý kiến của Thẩm Lương Châu.

Anh vẫn tự tin như trước, nhưng cũng rất keo kiệt.

“Con gái chúng ta cũng không thiếu những thứ này, quyên góp cho viện phúc lợi đi.”

“Haizz, em nói xem anh ta, một thân lớn tuổi không kết hôn cũng không cưới vợ, mỗi ngày đi nhìn trộm vợ con người khác, tự tìm ngược.”

Tôi nhịn không được hé miệng cười: “Sao phải bận tâm đến chuyện của người khác làm gì chứ.”

Thẩm Lương Châu không hiểu thế nào lại vui vẻ lên.

Trước một căn phòng đầy người hầu và bảo mẫu, anh ôm tôi lên xoay một vòng.

“Hề Hề, em vừa rồi nói rất hay đó, có thể lặp lại lần nữa được không?”

“Nói cái gì chứ? A, trước tiên anh thả em xuống đã, đầu óc đều quay cuồng cả rồi…”

Thẩm Lương Châu cũng không buông tôi ra, hắn ngồi xuống để tôi vào trong lòng, hôn đi hôn lại: “Chính là câu vừa rồi, bận tâm đến chuyện người khác làm gì.”

Tôi chỉ cảm thấy buồn cười, đồng thời cũng có chút đau lòng khó tả.

Người bạn thân nhất của tôi đã kể cho tôi nghe bí mật đó.

Hai năm sau khi tốt nghiệp đại học là hai năm Thẩm Lương Châu cảm thấy tồi tệ nhất.

Nhưng khi chúng tôi đã ở bên nhau, anh ấy chưa từng nói với tôi bất cứ điều gì.

Cũng chưa từng ở trước mặt tôi bộc lộ cảm xúc tiêu cực nào.

“Quản chuyện của người khác làm gì, chúng ta sống thật tốt mới là quan trọng nhất.”

Nói xong câu nói đó, tôi vòng tay qua ôm cổ anh.

Hôn lên cái tai đỏ bừng của anh, nhỏ giọng thì thầm vào tai anh: “Chồng ơi, con gái được hai tháng rồi, đêm nay chúng ta ngủ sớm chút nhé.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play