Hi Châu Một Đời

Chương 2


3 tháng


Thẩm Lương Châu lái xe đưa tôi về khách sạn.

Khi xuống lầu khách sạn, tôi tháo dây an toàn ra.

Cảm ơn anh ấy: "Cảm ơn anh tối nay đã đưa tôi về."

Thẩm Lương Châu quay đầu lại nhìn tôi: “Không có gì.”

Lúc tôi mở cửa xe chuẩn bị bước xuống, chợt nghĩ tới những lời Phó Hàn Thanh đã nói ngày hôm đó.

Ma xui quỷ khiến tôi đột nhiên mở miệng: "Anh có muốn lên uống một tách trà hay không?"

Thẩm Lương Châu hôn tôi trong thang máy.

Tôi vốn đã say rồi, bị anh hôn một cách mạnh mẽ và bá đạo đến mức gần như thiếu oxy.

"Có camera giám sát..." Tôi thở hổn hển, hai má đỏ ửng lên.

Hai chân mềm nhũn gần như đứng không vững, chỉ có thể ôm chặt eo anh.

Thẩm Lương Châu liếc nhìn camera, xoay người, thay đổi góc độ, rồi lại hôn xuống.

Mở cửa phòng, anh ấy đột nhiên giữ tôi lại nói: "Trần Hề, bây giờ em đã hối hận chưa, để tôi còn biết mà dừng tay lại."

"Hối hận cái gì?"

Tôi ngước mắt nhìn anh, ngón tay vòng quanh vào cà vạt của anh, kéo anh lại gần: “Anh hôn sưng cả miệng tôi rồi, giờ thì nói dừng lại à?”

Thẩm Lương Châu bỗng nhiên nở nụ cười, đưa tay ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi hơi sưng tấy của tôi.

“Vậy lát nữa em có hối hận thì cũng vô dụng.”

Lần đầu tiên của chúng tôi, Thẩm Lương Châu ngay cả phòng ngủ cũng không vào.

Lưng tôi ở trên vách tường bị cọ có chút đau, không kìm được nước mắt, khóc nức nở cắn anh một cái:

"Thẩm Lương Châu, anh là cầm thú, anh có biết thương hoa tiếc ngọc hay không?"

Bàn tay nóng bỏng của anh đặt trên lưng tôi.

Cuối cùng lại thở hổn hển hôn lên cổ tôi: “Trần Hề, tôi thực sự không nhịn được…”

Phải mất năm phút sau, mới hiểu được ý của câu nói đó.

Thẩm Lương Châu ôm tôi trở lại phòng ngủ, tôi vùi mặt vào gối không ngừng cười.

"Thẩm Lương Châu, đã bao lâu rồi anh không có phụ nữ?"

Thẩm Lương Châu trầm mặt nhìn tôi: “Đúng là rất lâu, mấy năm nay tôi bận công việc.”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh, rồi dần dần ngừng cười.

Một lúc sau, nước mắt bỗng nhiên trào ra: “Thực xin lỗi, Thẩm Lương Châu, tôi…” làm bẩn người anh rồi.

"Trần Hề, nói cái gì vậy?"

Có lẽ do tôi khóc nên Thẩm Lương Châu có chút hoảng sợ.

Anh luống cuống tay chân vội lau nước mắt cho tôi, nhưng tôi lại không thể cầm được nước mắt.

“Đáng lẽ tôi không nên khiêu khích anh.”

"Nhưng em đã khiêu khích rồi."

Thẩm Lương Châu cúi người, nâng mặt tôi lên, bình tĩnh nhìn tôi, giọng điệu có chút hơi nghiêm túc: "Trần Hề, nếu em đã khiêu khích tôi, thì phải khiêu khích cho đến cùng."

***

Ngày thứ bảy đi Hong Kong.

Bạn tôi Khương Húc từ thủ đô bỗng nhiên gửi cho tôi một tin nhắn wechat: "Hề Hề, khi nào cậu về Bắc Kinh?"

"Tạm thời không có ý định quay về."

"Tất cả mọi người đều rất nhớ cậu. Hai ngày nữa là sinh nhật của Chu Tử, cậu về chúc mừng nhé."

"Không, cậu giúp mình nói với anh ta một tiếng, mình sẽ gửi quà cho anh ta."

"Vậy được, cậu nhớ chăm sóc tốt bản thân của mình."

Trong phòng, Khương Húc đưa điện thoại cho Phó Hàn Thanh: "Hàn Thanh, cậu xem, sao cậu không gọi điện cho Trần Hề? Cô ấy nhất định sẽ nghe lời cậu."

Phó Hàn Thanh lạnh lùng nhìn vài dòng chữ trên màn hình.

Đột nhiên dập điếu thuốc rồi đứng lên: “Nếu cô ấy không tự động trở về bên tôi, vậy thà chết ở bên ngoài còn hơn.”

"Hàn Thanh... Cậu đừng tức giận, Trần Hề nhất định là đang rất khó chịu."

"Đúng vậy, lần này cô ấy tháo nhẫn ra. Có vẻ như cô ấy rất đau lòng. Cũng vì cậu và cô gái kia có quá nhiều rắc rối..."

"Con mẹ nó đã chia tay rồi, cô ấy còn muốn thế nào?"

Phó Hàn Thanh bỗng nhiên nổi giận: “Nghe cho kỹ đây, mẹ nó ai cũng không được tìm cô ấy nữa, có chết cũng không được tìm!”

"Được được được, không tìm, không tìm, đừng tức giận, hai ngày trước cậu vừa bị xuất huyết dạ dày, đã đi bệnh viện rồi đấy."

“Lúc Trần Hề còn ở đây cậu chưa từng bị đau dạ dày, cô ấy mới đi được vài ngày, cậu đã tự hành hạ mình thành như thế này…”

Anh em của anh ta chỉ nói một câu, sắc mặt của Phó Hàn Thanh liền tối sầm lại.

Cuối cùng, anh ta trực tiếp cầm lấy áo khoác, đóng sầm cửa rồi bỏ đi.

Đi xuống lầu, gió lạnh thổi vào mặt, Phó Hàn Thanh cảm thấy lửa giận trong lồng ngực vẫn không giảm bớt được.

Người phụ nữ Trần Hề đó quả thực rất có dũng khí, đã bảy ngày rồi, anh ta chưa hề nhận được một cuộc điện thoại hay tin nhắn nào.

Chơi thật đúng không?

Phó Hàn Thanh lạnh mặt kéo số của Trần Hề vào danh sách đen.

Tốt nhất là em đừng quay lại khóc lóc, cầu xin tôi.

Bởi vì lúc này đây, tôi tuyệt đối sẽ không mềm lòng với em như trước nữa.

***

Lúc Thẩm Lương Châu gọi điện thoại tới, tôi vừa gõ xong dòng chữ cuối cùng, nhấp vào sắp chữ.

Trong thời gian còn học đại học, tôi bắt đầu viết các chuyên mục tạp chí, nên có chút thành công.

Vì vậy sau khi tốt nghiệp, tôi quyết định làm việc toàn thời gian.

Dựa vào chút năng lực này, thu nhập cũng không tệ.

Có thể tự do làm việc, có thể đi bất cứ đâu với chiếc máy tính của mình.

Vậy nên sau khi chia tay cũng không cần phải ở lại Bắc Kinh để hao tổn tinh thần.

"Hề Hề, buổi tối muốn ăn gì?"

Thanh âm của Thẩm Lương Châu truyền đến rất rõ ràng, nửa buổi chiều bận rộn dường như lập tức được xoa dịu.

"Tế bào não đã chết được mấy ngàn, tôi mệt mỏi quá, anh quyết định đi."

"Vậy có muốn ăn lẩu không? Anh biết có một quán bán hoa não rất ngon, em nhất định sẽ thích."

Lúc ăn lẩu tôi luôn thích gọi một phần hoa não.

Nhưng sau đó, Phó Hàn Thanh nói nhìn nó rất ghê tởm nên tôi cũng rất ít khi chạm vào.

Nhưng tôi mơ hồ nhớ rằng, chế độ ăn uống của Thẩm Lương Châu luôn rất thanh đạm.

"Thẩm Lương Châu, anh không cần phải chiều chuộng tôi như vậy, tôi đã không còn kén ăn từ lâu rồi."

"Anh đột nhiên cũng muốn ăn. Nhớ lúc còn học đại học, trong căn tin có một chỗ bán hoa não rất non cũng rất tươi."

Nghe anh ấy nói đến những thứ này, tôi không khỏi cảm thấy thèm thuồng, món hoa nãi đó quả thật rất ngon.

Tôi ăn tận bốn năm đại học cũng không thấy ngán chút nào.

“Được rồi, vậy ăn lẩu đi.”

"Bây giờ anh qua đón em."

"Ừ."

Thẩm Lương Châu dẫn tôi đến một quán lẩu Trùng Khánh đã mở được nhiều năm ở Hồng Kông.

Quán tuy rất cũ, không gian cũng không lớn, nhưng việc kinh doanh rất tốt.

Thẩm Lương Châu mặc vest, đi giày da, thực sự không hợp với hoàn cảnh ở đây.

Tôi nhìn anh ấy lấy khăn giấy, cẩn thận lau ghế cho tôi.

Lại thuần thục dùng nước sôi tráng bát đĩa, giúp tôi rót nước trái cây.

Đối với một thiếu gia như anh, làm những chuyện vụn vặt này, cũng không xa lạ chút nào.

"Thẩm Lương Châu, bạn gái cũ của anh đã dạy dỗ anh rất tốt."

Tôi nhịn không được cảm thán một câu.

Không giống như tôi, người đã trải qua mối tình bảy năm liên tục.

Lúc đầu khi Phó Hàn Thanh đuổi theo tôi, tôi đã rất thích cảm giác được chăm sóc và nâng niu trong lòng bàn tay.

Sau đó tốt nghiệp đại học, sống chung với Phó Hàn Thanh hơn một năm.

Tôi trông giống hệt một bà mẹ già.

Dạ dày Phó Hàn Thanh không tốt, nên tôi liền học nấu cơm, nấu canh.

Chăm lo việc ăn uống hằng ngày như một cô vợ nhỏ.

Nhưng bây giờ tôi mới hiểu được.

Tôi yêu anh ta nhiều đến mức đánh mất đi chính mình, thậm chí còn quên mất nguyên tắc phải yêu bản thân mình trước.

Làm sao có thể trông cậy vào tình yêu của anh ta sẽ không bao giờ phai nhạt.

Thẩm Lương Châu vừa giúp tôi nhúng rau, vừa ngước mắt nhìn tôi một cái: “Em nghe ở đâu ra anh có bạn gái cũ?”

Tôi giật mình: “Hồi học đại học không phải bên cạnh anh cũng có một cô gái đi cùng sao? Hình như hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.”

"Ý em là Triệu Dĩnh?" Thẩm Lương Châu cười một tiếng: "Cùng nhau lớn lên quả thật không sai, nhưng anh chưa từng nói chuyện với cô ấy, cũng không thích cô ấy. Cùng lắm, chỉ coi cô ấy như em gái."

“Mấy năm nay cũng không nói chuyện sao?”

Thẩm Lương Châu chậm rãi xắn tay áo sơ mi: “Đã từng, nhưng tiếp xúc ngắn ngủi, nếu không thích hợp thì chia tay.”

"Hả... Vậy không còn sau đó nữa sao?"

Tôi rũ mắt, nghĩ đến đêm hôm đó, lần đầu tiên anh ấy thể hiện.

Có vẻ như độ chân thật trong lời nói của anh còn đáng tin hơn gấp mấy lần.

"Trần Hề, lần sau anh sẽ không làm như vậy nữa."

Thẩm Lương Châu đột nhiên nói một câu, khiến tôi khó hiểu: “Làm cái gì?”

Anh quay mặt đi, ho nhẹ một tiếng,

Có lẽ là do hơi nóng của nồi lẩu sôi sùng sục bốc lên, lỗ tai anh đỏ bừng lên một cách ngạc nhiên.

“Lát nữa em sẽ biết.”

Thẩm Lương Châu múc hoa não đã nấu chín cho tôi nói: “Ăn đi.”

Cho đến khi anh đưa tôi về khách sạn.

Tắm rửa xong, anh ôm tôi từ phòng tắm trở lại giường.

Tôi đột nhiên hiểu được câu nói anh ấy nói lúc đó có ý gì.

Chỉ là lúc đó, cả người tôi như muốn rã rời.

"Thẩm Lương Châu..."

Tôi nhịn không được trừng mắt với anh, nhưng đáy mắt anh lại có một tầng hơi nước, thoạt nhìn trông cũng hấp dẫn.

Thanh âm gọi tên anh phẳng phắt hàm chứa sự hờn dỗi, nhưng lại không giống vẻ thực sự bị tức giận.

Thẩm Lương Châu cúi đầu nhẹ nhàng hôn tôi: “Hề Hề, em có thoải mái không?”

Tôi lắc đầu, không chịu trả lời anh.

Anh cũng không giận, chỉ nhẹ nhàng hôn tôi hết lần này đến lần khác.

"Thẩm Lương Châu..."

Móng tay tôi cào vào lưng anh, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở không thể chịu nổi.

"Hề Hề, bây giờ nói cho anh biết, em có thoải mái hay không?"

Thẩm Lương Châu nhịn không được, cho đến khi hai mắt đỏ ửng lên, cơ bắp trên cánh tay căng cứng, mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt chảy xuống.

Cuối cùng tôi bị tra tấn đến mức nhỏ giọng kêu lên: “Thoải mái, thoải mái…”

Cuối cùng khi tỉnh lại, Thẩm Lương Châu thì thầm vào tai tôi, "Hề Hề, thoải mái... thì đừng bao giờ rời xa anh, có được không?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play