Hạ Phong vô cũng ngạc nhiên với yêu cầu này của Tịch Nguyên nhưng rồi cũng nhanh chóng vui vẻ bế cô lên. Một bước của Hạ Phong cũng bằng Tịch Nguyên đi mấy bước.
Vừa đến đầu hành lang đập vài mắt cô là ánh lửa lập lòe ở căn phòng phía cuối. Chỉ một căn phòng duy nhất ở cuối bị cháy.
Lúc này, Tịch Nguyên mới hiểu ra, đám người lúc nãy không phải đến vì cô, mục đích chính của bọn họ chính là lấy đi hơi thở cuối cùng của người trong căn phòng đó.
Tịch Nguyên nhảy xuống khỏi người Hạ Phong, khập khiễn bước chậm từng bước đến phía đám cháy.
Hạ Phong rất lo lắng với biểu hiện của cô, anh giữ cánh tay cô lại, kéo cô vào lòng mình, nhẹ giọng:
'' Rất nguy hiểm! Ngoan, sẽ không sao đâu. ''
Tịch Nguyên đẩy Hạ Phong ra ngoài, cô không còn tâm trạng nào để ý lời người khác nói nữa. Tịch Nguyên nén cơn đau ở chân, cô tiến nhanh lại căn phòng đang được dập lửa.
Đến nơi, Tịch Nguyên lại bị chặn lại, trái tim cô như bị ai bóp nghẹn. Nước mắt cũng bắt đầu lã chã, đôi tay run run túm lấy cổ áo người đang chặn cô lại:
'' Bệnh nhân trong đó đâu? ''
''Cô hãy bình tĩnh! Bệnh nhân trong đó....''
'' Đâu? ''
'' E là...không qua..''
Nghe xong câu trả lời, Tịch Nguyên ngồi thụp xuống đất, lắc đầu như trống bỏi, miệng lẩm bẩm:
'' Không...không phải như vậy. Tôi sẽ cứu anh ấy, phải anh ấy sẽ sống. Đúng vậy. ''
Ngay vừa lúc Tịch Nguyên chuẩn bị lao vào trong thì đã có một vòng tay to lớn, ấm áp, ôm chặc lấy cô.
Tịch Nguyên vùng vằng để thoát ra nhưng mãi không được, cô không kìm được liền quát:
'' Tránh ra!!! ''
'' Tôi phải cứu anh tôi, buông tôi ra. ''
Cô càng vùng thì Hạ Phong càng siết chặt hơn, anh nhẹ nhàng trấn an:
'' Sẽ không sao! Em vào đó rất nguy hiểm. Nghe tôi một lần được không. ''
Hai bàn tay nhỏ bé của cô giữ chặt lấy đầu mình.
Giá như cô không trở về nước mọi chuyện đã khác rồi.
Đáng ra cô phải để ý, biểu hiện lúc đó của Ngụy Thanh Trạch rất nghiêm túc, không đùa cợt như bình thường.
Hạ Phong giữ chặt lấy vai cô: '' Em phải mạnh mẽ lên. Nếu em ngã xuống, mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn.''
Tịch Nguyên lắc đầu, nước mắt không thể ngừng rơi: '' Tôi đã đủ mạnh mẽ rồi.Đều tại tôi, tôi không nên dính líu đến anh. Cuộc gặp gỡ giữa tôi và anh đáng ra không nên có. ''
Hạ Phong mím chặt môi, anh không ngờ nguyên nhân gián tiếp lại là do mình, mối quan hệ giữa anh và cô đang dần phát triển nhưng bây giờ cô đã hối hận vì gặp anh. Anh thật sự rất sợ mất cô.
Ánh mắt Hạ Phong nhìn cô rất dịu dàng: '' Là lỗi của tôi. Tôi sẽ giải quyết chuyện này cho em ''
'' Người đã không còn nữa thì gải quyết kiểu gì đây!!! ''
Bỗng nhiên, phía sau lưng dồn dập tiếng bước chân hấp tấp, sau đó là bóng người quen thuộc dần xuất hiện.
Tịch Nguyên đứng dậy bổ nhào vào lòng người vừa xuất hiện trước mặt cô, khóc lớn hơn:
'' Cha, đều là lỗi của con. Con nên nghe lời cha thì mọi chuyện đã không như vậy rồi. ''
Hồng Thế Mã vỗ nhẹ lên lưng cô, ông dùng ánh mắt lạnh lùng nhất nhìn về Hạ Phong phía sau:
'' Từ giờ cho đến khi tôi giải quyết mọi chuyên êm xuôi, tôi gửi con bé cho cậu. ''
Ngụy Thanh Trạch đứng bên cạnh liền chen ngang vào: '' Không được! ''
Hạ Phong vô cùng ngạc nhiên với quyết định của Hồng Thế Mã, anh lơ đi Ngụy Thanh Trạch:
'' Chú yên tâm con sẽ chăm sóc tốt cho Tịch Nguyên. ''
Hồng Thế Mã gật gật đầu rồi lau đi nước mắt trên mặt cô gái nhỏ vẫn còn đang khóc. Trên gương mặt ông vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng cùng nghiêm khắc.
Ngụy Thanh Trạch bên cạnh cứ khó chịu mãi vì không ai để ý đến mình, anh liền cau mày nhìn Hạ Phong: '' Muốn đánh nhau sao? ''
Hạ Phong nhướng mày: '' Không có hứng. ''
Mặc dù đáp trả rất bình thường nhưng trong lòng Hạ Phong lại cảm thấy rất bức bối. Thái độ này làm anh nghĩ ngay đến Tịch Nguyên lúc trước. Cảm thấy tính cách của hai người có phần rất giống nhau bởi vì quá thân thiết hay là ở cùng nhau nên ảnh hưởng. Chỉ nghĩ thôi cũng làm anh thấy chạnh lòng, còn có chút ghen ghét.
Hồng Thế Mã đánh một cái vào cổ Tịch Nguyên cho cô ngất đi sau đó đem qua cho Hạ Phong. Ông phất tay về phía sau, ý bảo hãy đi đi.
Ông biết rất rõ tính của cô, chỉ cần cô còn ý thức chắc chắn sẽ đi trả thù chứ không chịu theo Hạ Phong về. Dù có không đành lòng để cô đi nhưng an toàn của cô vẫn là trên hết.
Hạ Phong hiểu được ý Hồng Thế Mã liền bế Tịch Nguyên lên nhanh chóng rời đi.
Sau khi hai người rời đi, Hồng Thế Mã quay sang vỗ lên vai Ngụy Thanh Trạch:
'' Yên tâm, chỉ là tạm thời thôi! ''
Ngụy Thanh Trạch vẫn không khỏi tức giận: '' Con có thể bảo vệ được cô ấy. ''
Hồng Thế Mã lắc đầu: '' Hạ gia chính là nơi an toàn nhất với con bé cũng là nơi nguy hiểm nhất nhưng Hạ Phong đủ sức để bảo vệ nó. Con theo ta giải quyết chuyện này sau đó sẽ giành lại con bé về. Hiểu không? ''
Lúc này, Ngụy Thanh Trạch mới hòa hoãn hơn chút: '' Con giành lại cho bằng được. Bảo bối của con sẽ mãi thuộc về con. ''
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT