Tịch Nguyên đang suy nghĩ xem Ngụy Thanh Trạch dùng cách gì để đuổi được lão Thanh đi thì cô nghe tiếng gõ cửa, Tịch Nguyên chạy lon ton ra ngoài mở cửa, cô thấy Hạ Phong đang bưng một chén canh. Hạ Phong bước vào trong, đặt chén canh trên bàn, anh vẫn im lặng, chuẩn bị bước ra khỏi phòng thì Tịch Nguyên bỗng lên tiếng:
'' Này, Hạ Phong dạo gần đây anh có đắc tội với bang phái nào không? ''
Mắt Hạ Phong thoáng qua một tia sáng nhưng nhanh chóng trở lại bình thường: '' Em lo lắng cho tôi sao? ''
Khóe miệng Tịch Nguyên giật giật: '' Anh không thể nói trọng điểm sao? ''
Sao lúc nào tôi hỏi, anh đều tả lời không đúng trọng tâm vậy chứ. Có cái đầu thông minh để làm gì vậy không biết.
Hạ Phong bê chén canh ra trước mặt cô rồi nói:
'' Không. Uống cái này sẽ đỡ đau bụng. ''
Tịch Nguyên ngoan ngoãn đỡ lấy bát canh, uống một hơi hết sạch. Hạ Phong cũng chưa đi vội, anh mở miệng nói: '' Có một tin buồn và tin vui em thích nghe cái nào trước? ''
'' Hừm....buồn, vui gì thì cũng phải nghe...nhưng mà cái gì vui vẻ thì mình ưu tiên.'' Cô sờ sờ căm, đôi mắt rực nhìn anh.
Khóe miệng Hạ Phong cong nhẹ lên: '' Ngày mai, đưa em đi trút giận. Tìm được người nhốt em rồi!''
Hạ Phong dừng một chút sau đó nói tiếp:'' Còn tin buồn là dự án Khoa Lãm đã được bàn giao cho Tịch thị.''
'' Hả? Nhanh vậy sao? Thật đáng tiếc! '' Vẻ mặt Tịch Nguyên tràn đầy thất vọng nhưng sau đó lại tràn đầy nhiệt huyết
'' Không sao! Cái gì không phải của mình thì mình giành cho đến khi nó trở thành của mình thì thôi! Tôi còn phải thực hiện giấc mơ bao nuôi Hạ thiếu nữa mà. ''
Thấy cô gái nhỏ tràn đầy tự tin, tâm trạng của anh cũng bị cô lây cho tốt lên mấy phần. Hạ Phong đưa tay xoa đầu cô, anh không kìm được mà nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn: '' Ngủ sớm thì ngày mai mới thực hiện ước mơ được. Cố lên! ''
Hạ Phong xoay người đi, tiếng bước chân càng ngày càng xa rồi mất hút. Tịch Nguyên vẫn đờ đẫn ra, cô sờ lên chỗ anh hôn vẫn còn ấm. Tịch Nguyên bắt đầu đỏ mặt.
Cô lại không kìm được mà nói bậy rồi.
Sáng hôm sau, Tịch Nguyên dậy rất sớm cô thay một bộ váy màu hồng nhạt, đánh lớp trang điểm thật dày để che đi quầng thâm mắt. Tối qua vì cái hôn đó mà cô mất ngủ cả đêm.
Hôm nay, Hạ Phong có việc bận nên đã đến công ty trước, Tịch Nguyên cũng phải đến sân bắn tìm Đặng Khoa. Hạ Phong rất chu đáo, anh đã cho người đưa địa chỉ sân bắn chô cô. Bây giờ, cô chỉ cần xuất phát.
Tịch Nguyên vừa đến sân bắn, tất cả ánh mắt đều dồn về phía cô.Gương mặt cô lộ vẻ điềm đạm, đôi mắt sáng lấp lánh như sao. Nụ cười nhẹ nhàng trên miệng cô mang lại cảm giác tươi mát như ngọn gió xuân. Trên người cô toát ra vẻ tự nhiên, trang nhã, khoan thai, tùy hứng, không bận tâm đến bất cứ điều gì. Khí chất khác người của cô khiến bất cứ ai khi vừa nhìn thấy cô đều dễ dàng bị thu hút.
Tịch Nguyên tìm được Đặng Khoa nhờ những người bàn tán xung quanh. Bây giờ, anh ta chỉ mặc một bộ đồ thể thao vô cũng đơn giản cộng với quả đầu vàng rất ra dáng một thanh niên ăn chơi chứ không phải giám đốc công ty.
Cô không đến bắt chuyện cũng không làm quen, cô đứng đằng sau Đặng Khoa mỉm cười, gương mặt có chút nghiêm túc, lắc đầu: '' Ây...tư thế không đúng. Tầm nhìn như vậy hơi cao rồi còn nữa tay cầm súng như vậy cũng không đúng, cầm như vậy rất dễ bị thương ở cổ tay.Chậc....chậc dù có bắn 10 điểm đi nữa thì chỉ vài ngày tay cũng phế mất.''
Thấy có người cứ lãi nhãi đằng sau Đặng Khoa dĩ nhiên khó chịu. Anh ta tính lơ đi những lời đó nhưng khi biết người nói là con gái, anh ta mới quay ra, cau mày: '' Cô từng học sao? ''
Tịch Nguyên nhún vai, thản nhiên trả lời: '' Không, mấy thứ đồ chơi này còn cần phải học sao? Chị đây chỉ tùy tiện chơi vài phát thôi! ''
'' Cô mạnh miệng như vậy! Có dám cũng tôi thi không? '' Đặng Khoa ngỏ lời
Đây là muốn cho cô mất mặt giữa chốn đông người đây mà. Tịch Nguyên ngao ngán: '' Không có hứng. Trình độ của cưng...không xứng. ''
Mội người xung quanh đều nhìn vào Tịch Nguyên, cô cố ý nói khá lớn nên mọi người đều có thể nghe thấy. Họ nhìn cô như một đứa não tàn rồi quay qua bàn tán với nhau.
[Cô em bên kia xinh gái thật! Nhưng mà là một đứa ngốc. Hahaha]
[Tiếc thật! Xinh như vậy nhưng không ngờ ra ngoài không mang theo não.]
[Phải đó! Còn nói Đặng thiếu không đủ trình nữa. Cô ta bị ảo sao? Đặng thiếu có thiên phú tốt như vậy! ]
Đặng Khoa nghe những lời xung quanh thì tâm tình cũng tốt lên đôi chút, anh ta giả vờ rộng lượng: '' Cô sợ sao? Chi bằng như thế này, cô đấu với tôi một trận. Cô thua thì cô phải xin lỗi tôi.''
''Ể...Vậy nếu tôi thâng thì sao? ''
[Haha cô đúng là đần độn còn đòi thắng nữa chứ]
[Muốn ra vẻ thì về mua súng nước mà chơi. Đúng là tự rước nhục]
'' Cô thắng, tùy cô ra điều kiện.'' Đặng Khoa nói
Tịch Nguyên lập tức đồng ý: '' Được, là anh nói đấy nhé. Tất cả mọi người ở đây đều làm chứng.''
'' Thắng tôi trước đã. ''
Chậc...cắn câu rồi! Nhanh hơn mình tưởng.Bắn súng dựa vào thiên phú cũng đi so với bà đây sao? Hôm nay, bà đây phải giáo huấn cậu một trận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT