Tiếp đó Từ Hiếu Minh mời Đỗ Kỷ ở lại dùng bữa tối, Đỗ Kỷ cũng không từ chối.
Trên bàn ăn, Đỗ Kỷ quen biết thêm người nhà của Từ Hiểu Minh.
Vọ của Từ Hiểu Minh tên là Diêu Tĩnh Văn, là dì cả của Diêu Mạn.
Con trai cả là Từ Văn Long, năm năm trước cưỡi ngựa bị ngã gãy chân, cho nên hiện tại chân phải hơi bị thọt.
Con dâu lớn Đinh Lan từng là nữ phát thanh viên nổi tiếng của đài truyền hình Ninh Thành, sau khi gả vào nhà họ Từ đã nghỉ việc.
Con trai út Từ Văn Hổ là con ngoài giá thú của Từ Hiểu Minh.

Mẹ anh ta đã qua đời vì bệnh
tật từ lâu.
Kế từ khi con trai cả là Từ Văn Long biến thành người thọt vào năm năm trước, Từ Hiểu Minh càng ngày càng chán ghét Từ Văn Long.
Ông ấy còn có ý bồi dưỡng đứa con út là Từ Văn Hổ để kế thừa gia sản nhà họ Từ.
Nhưng Từ Văn Hố là kẻ ăn chơi trác táng, vổn không có khả năng điều hành hay quản lý một công ty tập đoàn.

Mà đứa con trai cả là Từ Văn Long nhiều năm qua vẫn luôn nắm giữ vị trí Tổng giám đốc của tập đoàn chuỗi trang sức Ngân Hoàng.
Anh ta ăn sâu bén rễ vào tập đoàn này cho nên có rất đông người ủng hộ.
Chỉ cần bản thân anh ta không phạm phải sai lầm lớn nào, Từ Hiểu Minh cũng không thể tìm một lý do để đá anh ta khỏi vị trí giám đốc được.
“Từ Văn Hổ, mũi của anh khó chịu à?”
Nhìn thấy Từ Văn Hổ luôn xịt thuốc vào lỗ mũi, Đỗ Kỷ thuận miệng hỏi.
“Tôi chỉ bị loét mũi thôi, không có gì nghiêm trọng cả.”
“Loét mũi?”
Đỗ Kỷ nghiêm túc nói: “Đây không phải là vấn dề nhỏ, nếu phát triển thành ung thư khoang
mũi thì sẽ khó xử lý đâỳ.”
“Tiểu Đỗ, cậu đang học y à?”
“Chú ơi, Đỗ Kỷ học trường Cao đẳng Y tế Đại học Ninh Hạ.

chứng ù tai của bà Trần không có bác sĩ nối tiếng nào trị được nhưng Đỗ Kỷ lại chữa khỏi được đó ạ.” Diêu Mạn cười nói.
Từ Hiểu Minh có chút kinh ngạc, liếc nhìn Đổ Kỷ, lập tức ra lệnh cho quản gia: “Lão Trương, báo cho bác sĩ Lý, bảo ông ấy mang hồ sơ bệnh án và phim chụp X-quang của Văn Hổ đến đây.”
Khoảng hai mươi phút sau, một người đàn ông trung niên cắt tóc húi cua vội vàng bước tới.
Ông ta tên là Lý Triết, là bác sĩ riêng của nhà họ Từ, ông là người kiểm tra sức khỏe định kỳ cho mọi người nhà họ Từ.
“Bác sĩ Lý, đưa hồ sơ bệnh án và phim chụp X-quang của Văn Hổ cho bác sĩ Đỗ xem thử.”
“Bác sĩ Đỗ, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Lý Triết đưa tất cả hồ sơ bệnh án và phim chụp X-quang cho Đỗ Kỷ.
Đỗ Kỷ có thế nhìn ra, Lý Triết nói một đằng nghĩ một nẻo.
Sau khi tùy tiện xem qua hồ sơ bệnh án và phim chụp X-quang, Đỗ Kỷ nhìn chằm chằm vào mũi Từ Văn Hổ nói: “Lạm dụng ma túy là sự tự hủy hoại mãn tính.

Tốt nhất cậu nên bỏ thuốc càng
sớm càng tốt.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Trên mặt Từ Văn Hố và Lý Triết thoáng qua chút hoảng sợ!
Sau đó Từ Văn Hố mắng Đỗ Kỷ ầm lên: “Anh nói bậy! Ai dùng ma túy? Anh dùng ma túy mới đúng?”
Lý Triết cũng lên tiếng: “Đỗ Kỷ, nhị thiếu gia rõ ràng là chỉ bị loét mũi, nhưng anh lại nói cậu ấy cắn thuốc, đúng là ông nói gà bà nói vịt, anh có biết xem bệnh không vậy?”
Những người khác trong nhà họ Từ cũng nhìn Đỗ Kỷ bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Nhìn xem, trên tay tôi không có một lỗ kim nào cả! Tôi không dùng ma túy!”
Từ Văn Hố xắn tay áo lên đế mọi người kiểm tra cánh tay của mình.
‘Vi muốn thêm phần kích thích, cậu trộn mảnh thủy tinh vào trong bột thuốc, mảnh vỡ này làm xước mao mạch trong mũi, khiến khoang mũi bị loét.” Đỗ Kỷ nói ra sự thật.
Từ Văn Hổ nhìn Đỗ Kỷ bằng ánh mắt hoảng sợ, giống như nhìn thấy quỷ.
“Về phần ông, bác sĩ Lý Triết, với y thuật của ông, hẳn là ông đã sớm phát hiện chuyện Từ Văn Hổ đang dùng ma túy đúng không?”
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.

Đỗ Kỷ quay đầu nhìn chằm chằm Lý Triết: “Tôi đoán Từ Văn Hổ đã nắm được nhược điếm của ông, cho nên ông mới không dám nói sự thật với ông Từ Hiếu Minh phải không?”

Lý Triết vẫn muốn cãi chày cãi cối.

Đỗ Kỷ cười lạnh: “ông muốn cãi chày cãi cối cũng vô dụng, chỉ cần cho người nhìn chằm chằm Từ Văn Hổ, mấy giờ sau Từ Văn Hổ lên cơn nghiện thì lúc đó mọi chuyện sẽ rõ ràng ngay.”

Câu nói này lập tức phá vỡ lớp phòng ngự tâm lý của Lý Triết.

Đầu gối ông ta mềm nhũn, quỳ xuống cầu xin Từ Hiểu Minh: “ông chủ, là Nhị thiếu gia bảo tôi giấu ông.

Tôi mắc nợ một tên cho vay nặng lãi cho nên mới trộm hai món đồ cổ trong nhà ông, đem bán lấy tiền trả nợ, trùng hợp thế nào lại bị Nhị thiếu gia phát hiện.”

“Rác rưởi! Phế vật! Đúng là cướp nhà khó phòng mà!”

Từ Hiếu Minh lập tức gia lệnh cho quản gia Trương: “Lôi nhị thiếu gia đi! Đánh gãy một chân của Lý Triết, đuối ông ta ra khỏi nhà họ Từ!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play