Cố Mặc Thâm và Giang Tuyết Mạt ngồi đối diện nhau, im lặng một lúc, Giang Tuyết Mạt cũng lên tiếng trước: “A Thâm… những năm qua anh sống thế nào? Có tốt không? Có nhớ em không?”
Vẻ mặt Cố Mặc Thâm điềm tĩnh hơn ban nãy rất nhiều, ánh mắt nhìn Giang Tuyết Mạt cũng trở nên thật xa lạ: “Rất tốt…”
Giang Tuyết Mạt nắm lấy tay Cố Mặc Thâm, tỏ ra thâm tình: “A Thâm… em hối hận rồi, hối hận vì năm xưa rời bỏ anh. Bây giờ em đã quay về rồi, chúng ta tiếp tục ở bên nhau có được không? Khi xưa gia đình anh sa cơ thất thế nên bố mẹ em mới ngăn cản chúng ta ở bên nhau, còn bây giờ sự nghiệp của anh đang dần ổn định rồi, chúng ta không cần phải lo lắng điều gì nữa.”
Khoé môi Cố Mặc Thâm nhếch lên nụ cười tự giễu, anh thẳng thừng thu tay mình về: “Sở dĩ hôm nay tôi chọn cô là vì muốn xem thử cô có thay đổi hay không, nhưng xem ra bao năm qua cô vẫn không thay đổi một chút nào cả.”
“Chẳng lẽ anh không biết tình cảm mà em dành cho anh nhiều như thế nào sao?” Giang Tuyết Mạt rưng rưng lệ, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Nếu như anh không yêu em vậy tại sao còn giữ cô thế thân đó bên cạnh mình cho tới bây giờ chứ!”
Cố Mặc Thâm im lặng không nói gì.
Trước đây, anh đã từng nghĩ vô số khoảnh khắc gặp lại Giang Tuyết Mạt, cũng từng hi vọng cô ta sẽ thay đổi, nhưng thật không ngờ cô ta vẫn giống như xưa, chỉ ích kỉ nghĩ cho bản thân mình, không hề quan tâm tới cảm nhận của người khác.
Thực ra, lựa chọn là của mỗi người, anh không có quyền trách móc, chỉ là anh cảm thấy bản thân thật nực cười, vậy mà lại dành tình cảm cho một con người như thế!
Thấy Cố Mặc Thâm không nói gì, Giang Tuyết Mạt lại nói tiếp: “A Thâm… sao thế? Vẫn còn giận em chuyện năm xưa à? Thực ra những năm này em vẫn luôn không ngừng trách móc bản thân, rời xa anh rồi em mới biết mình yêu anh nhiều như thế nào. Vì thế em luôn nhắc nhở bản thân phải giữ tình yêu này trọn vẹn giống như thủa ban đầu. Bởi vì em tin sẽ có một ngày anh trở về thời khắc huy hoàng một lần nữa…”
Cố Mặc Thâm cười nhạt một tiếng: “Vậy hoá ra thứ em để ý không phải là anh mà là cái danh xưng Cố tổng nhỉ?”
Giang Tuyết Mạt phủ nhận ngay: “Đương nhiên không phải, thứ em để ý từ trước tới nay vẫn luôn là anh mà.”
Cố Mặc Thâm không chút do dự liền đứng dậy: “Anh nghĩ bữa ăn này không cần phải tiếp tục nữa…”
Anh không muốn phải nghe những lời nói mật ngọt đầy giả dối mà Giang Tuyết Mạt rót bên tai nữa.
Ngay từ đầu anh đã hiểu tình cảm Giang Tuyết Mạt dành cho mình không nhiều như những gì mà cô ta nói, chỉ là do anh cố chấp không chịu thừa nhận mà thôi!
Lúc Cố Mặc Thâm xoay người định rời đi, Giang Tuyết Mạt liền lao tới ôm chầm lấy anh: “Đừng đi mà, chúng ta quay lại được không? Em biết mình sai rồi…”
Cố Mặc Thâm lạnh lùng gỡ bàn tay Giang Tuyết Mạt ra, lùi về sau giữ khoảnh cách an toàn, lạnh lẽo nhìn cô ta rồi nói: “Cuộc sống hiện tại của anh rất tốt, anh không hề muốn thay đổi nó. Chuyện giữa chúng ta đã qua rồi, đừng nên nhắc lại nữa.”
Nước mắt Giang Tuyết Mạt tuôn rơi, hốc mắt đỏ lửng: “A Thâm… anh nói gì vậy. Rõ ràng những năm qua anh vẫn luôn chờ em vậy tại sao lại không đồng ý quay lại với em chứ!”
Cố Mặc Thâm chỉ vứt lại cho Giang Tuyết Mạt cái nhìn đầy sương tuyết, sau đó mau chóng rời khỏi, để một mình cô ta bàng hoàng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Chẳng lẽ anh đã có tình cảm với thế thân đó rồi ư?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT