Tại quán cà phê, Giang Tuyết Mạt ngồi đối diện với Tô Tử An, thong thả nâng ly nước cam lên uống một ngụm để nhuận giọng, rồi nói: “Cuối tháng sau là sinh nhật Cố lão gia, có rất nhiều danh gia vọng tộc tới dự, cũng sẽ có phóng viên được mời tới, hai nhà Giang-Cố chính thức tuyên bố tin tức đính hôn giữa tôi và Cố Mặc Thâm. Tôi hi vọng anh sẽ dẫn Sở Tranh cùng tới dự.”

Tô Tử An đánh những ngón tay trên mặt bàn tạo nên những thanh âm nhịp nhàng như điệu nhạc, liếc nhìn Giang Tuyết Mạt một cái, rồi nhếch môi cười nhạt: “Cô đây là muốn ép hôn sao?”

Giang Tuyết Mạt cũng không hề che giấu, gật đầu ngay: “Phải… chỉ cần tôi có thể đính hôn với A Thâm thì Sở Tranh thuộc về cậu…”

Khoé môi Tô Tử An giật giật dữ dội, khóc không được mà cười cũng chẳng xong, đáy mắt anh vô cùng phức tạp: “Được thôi! Tới hôm đó tôi sẽ dẫn Sở Tranh đến…”

*********

Trong bệnh viện, Cố Mặc Thâm bế Sở Tranh bằng tư thế công chúa đi tìm y tá để sát trùng vết thương. Mọi người đi ngang qua đều ngoái cổ nhìn hai người họ khiến cô ngượng đỏ mặt, muốn xuống tự mình đi nhưng anh nhất mực không chịu, cô chỉ đành úp mặt vào trong lồng ngực anh.

Thấy cô ngượng ngùng e ấp, anh không giấu nổi nụ cười, khoé môi bất giác cong lên một đường cong nhè nhẹ, trong mắt mang đầy sự ấm áp và cưng chiều.

Đẩy cửa phòng bằng vai, anh bế cô đi thẳng tới chiếc giường đơn đặt ở chính giữa gian phòng, nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống, xoay người đối diện với cô, khoảng cách gần trong chớp mắt, chậm rãi quỳ gối xuống đất, vươn lấy tăm bông và lọ thuốc từ tay y tá, tự mình xử lý vết thương nơi trán cô. Anh vừa cẩn thận thoa thuốc lên vết xước trên làn da trắng mịn như tuyết vừa chu môi thổi, chỉ cần thấy cô hơi nhăn mặt, sợ khiến cô đau lại cố gắng nhẹ tay hơn một chút.

Sở Tranh ngồi yên lặng ngắm nhìn gương mặt tuấn lãng của anh, thỉnh thoảng lại nở nụ cười ngốc, trong lòng tràn ngập hoa thơm và kẹo ngọt. Từ bé tới lớn, ngoài mẹ ra, Cố Mặc Thâm là người đầu tiên cho cô cảm nhận được hơi ấm và tình thương, càng ngày cô càng tham luyến được nép mình trong người anh, giống như chú chim non e ấp trong lòng mẹ vậy!

Sau khi bôi thuốc xong, Cố Mặc Thâm bất ngờ ngẩng mặt lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt thâm tình của Sở Tranh, anh liền nhớm người, đặt nụ hôn chóng vánh tựa như thuyền lướt nước trên đôi môi mềm mại êm ái của cô.

Hành động đó của anh khiến cô có chút bối rối, ngại ngùng dùng tay che mặt, hắng giọng quở trách: “Này… ở đây còn có người mà…”

Đồ cầm thú! Đã bảo không được cho phép thì không được đụng chạm cơ mà.

Theo như cô thấy thì anh đang thừa nước đục thả câu, chỉ cần có cơ hội là sẽ ngay lập tức bổ nhào về phía cô, muốn xâu xé người cô thành nhiều mảnh.

Sau khi xuất viện, Cố Mặc Thâm muốn đón Sở Tranh tới nhà mình dưỡng bệnh, nhưng cô một mực không chịu, cãi qua cãi lại cuối cùng anh vẫn phải dơ tay đầu hàng, đưa cô về khu chung cư cũ ở trong con hẻm nhỏ bên rìa Tây thành phố.

Kể từ lúc mẹ đổ bệnh, Sở Tranh luôn thuê chung nhà với Thẩm Mạn, sau này lại vì chăm sóc Cố Mặc Thâm nên mới chuyển đến nhà anh, kết thúc hợp đồng liền quay về nơi này, sống tới tận bây giờ.

Dừng xe trước cửa chung cư, Cố Mặc Thâm nhẹ nhàng nắm tay Sở Tranh, nghiêm túc hỏi: “Em có muốn tới buổi thử vai của đạo diễn Đan Lê không?”

“Đương nhiên là muốn rồi…” Sở Tranh hai mắt phát sáng như đèn pha, khoé miệng cười không khép lại được: “Phim của đạo diễn Đan Lê luôn thuộc top phim điện ảnh ưa chuộng nhất, ai mà không muốn lọt vào mắt xanh của ông ấy chứ!”

“Có cần anh đánh tiếng trước không?” Cố Mặc Thâm hỏi.

Sở Tranh lắc đầu: “Không cần… em muốn tự giành lấy bằng thực lực…”

“Được thôi!” Cố Mặc Thâm mím môi cười nhạt một cái, đuôi mày khẽ nhướng lên nhẹ.

“Vậy… em về trước nhé!” Trước khi xuống xe Sở Tranh đưa tay nhẹ vuốt hai bên má Cố Mặc Thâm đầy sự cưng chiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play