Sau khi tiễn Cố Mặc Thâm ra khỏi nhà, Sở Tranh lập tức đi lên lầu thay quần áo, chuẩn bị tới trung tâm thương mại mua sắm.
Cô chắp hai tay sau lưng, thong thả ngao du khắp các gian hàng thời trang lớn nhỏ, vui vẻ chọn lấy mấy món đồ mà bản thân thích, sau đó lại lấy tấm thẻ đen của Cố Mặc Thâm ra quẹt.
Xách theo mấy túi hàng trên tay, Sở Tranh không giấu nổi niềm hạnh phúc: “Người có tiền đúng là thích thật… Phải nhân cơ hội này làm cho tên Cố Mặc Thâm đó phá sản mới được…”
Vậy là Sở Tranh liền chạy tới cửa hàng thời trang cao cấp, chỉ trỏ mấy bộ quần áo treo trên kệ, rồi mỉm cười nói: “Trừ những bộ đó ra, còn lại gói hết cho tôi…”
Nhân viên bán hàng hồ hởi gật đầu: “Vâng… vâng… cô có cần thêm gì nữa không?”
Sở Tranh khoanh hai tay trước ngực, nhíu mày suy tư một nhoáng rồi bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó nên hỏi: “À phải… chiếc váy lần trước tôi đặt đã có hàng chưa?”
Vẻ mặt nhân viên bán hàng lập tức tối thui, nụ cười trên môi trông còn khó coi hơn cả khóc: “Có thì có rồi… nhưng mà… Giang tiểu thư đã tranh thử trước mất rồi…”
Sở Tranh không nói không rằng xông thẳng tới khu vực thử đồ, đập vào mắt cô là chiếc đầm mà cô đã thích từ lâu, hiện tại đang mặc trên người của Giang Ninh.
“Chiếc váy này là tôi đặt trước…” Sở Tranh hậm hực lên tiếng.
Giang Ninh chậm rãi quay người lại, liếc thấy Sở Tranh liền khinh thường đáp: “Bổn tiểu thư không cần biết là ai đặt trước nhưng hôm nay tôi phải mua bằng được chiếc váy này.”
Nhân viên bán hàng đứng ở giữa vô cùng khó xử: “Giang tiểu thư… chiếc váy này quả thật Sở tiểu thư đã đặt vào hai tuần trước…”
“Cô ta mà xứng à…” Giang Ninh cười nhạt: “Cô ta chỉ là một thế thân thấp hèn lấy cái đếch gì mà đòi giành đồ với tôi. Hứ!…Tôi chẳng biết mắt nhìn của anh Mặc Thâm làm sao nữa, sao lại nhìn trúng hạng người giống như cô ta được…”
Sở Tranh đã cố gắng hết sức để nhẫn nhịn, nhưng dường như Giang Ninh càng lúc càng quá đáng, phá vỡ giới hạn của cô: “Cô thì cao quý quá đó. Ở nơi công cộng mà ăn nói cuồng ngôn, gia giáo nhà họ Giang các người cũng chỉ có vậy thôi sao?”
Giang Ninh cười như mếu, bình thường trước mặt Cố Mặc Thâm, Sở Tranh luôn tỏ ra yếu đuối nghe lời, không ngờ sau lưng lại là bộ mặt khác. “Sở Tranh… cô có tin tôi nói với anh Mặc Thâm đuổi cô cút ra khỏi Cố gia ngay lập tức không?”
Sở Tranh bưng miệng cười ngặt nghoẽo: “Ồ… có bản lĩnh thì cô mách đi… Tôi sợ quá đi à…” Ngừng lại chừng vài giây, Sở Tranh liền ngước ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Giang Ninh: “Cô cũng chỉ có nước mách lẻo và ăn bám là giỏi…”
“Cô…” Giang Ninh tức muốn phát điên, nhưng lại chẳng thể làm được gì, hai chân dẫm đành đạch: “Phục vụ tới đây cắt mác giúp tôi…”
Không chờ nhân viên phục vụ kịp phản ứng, Sở Tranh đã đi tới cầm lấy kéo trên bàn, tiến thẳng về phía Giang Ninh: “Để tôi…”
Giang Ninh cười đắc ý: “Thế thân cũng chỉ có vậy thôi! Hạng như cô chỉ xứng để tôi dẫm đạp dưới chân.”
Lời của Giang Ninh vừa dứt, Sở Tranh đã thẳng tay cắt phăng dây áo của cô ta, khiến chiếc đầm tuột xuống, để lộ ra hõm ngực trắng nõn.
Sở Tranh khiêu khích nhìn cô ta, khoé môi nở nụ cười đầy âm hiểm.
Mặt Giang Ninh đã sớm đen lại như than, hai mắt trợn to nhìn Sở Tranh: “Con điếm… mày dám chơi tao…”
Giang Ninh vung tay định tát lên mặt Sở Tranh nhưng cô đã nhanh nhẹn bắt lấy, thuận thế trả cái tát về cho cô ta, sau đó để cho cân bằng, cô tát thêm một cái bên má còn lại của Giang Ninh, khiến cho cô ta xoay mòng mòng.
Những lần Sở Tranh gặp Giang Ninh, cô ta đều ở trước mặt Cố Mặc Thâm mà buông lời mắng nhiếc chửi rủa cô, thậm chí còn tìm đủ cách để nhục mạ cô nơi đông người. Lần này không có anh, cô muốn cho cô ta nếm chút trái đắng, trả lại cho cô ta những gì mà cô ta đối với cô.
Đúng lúc đó Cố Mặc Thâm đột ngột xuất hiện…
Sở Tranh nghĩ thầm: “Xong rồi… phá vỡ mất hình tượng bạch nguyệt quang hiền nho thục đức trong lòng anh ta rồi, có khi nào anh ta sẽ trực tiếp sa thải mình hay không?”
Cũng may trong đầu Sở Tranh nảy số nhanh nhạy, cô thâm hiểm liếc Giang Ninh một cái, khoé môi nhếch lên nụ cười cợt nhả, một giây sau đó, liền giả bộ ngã sỏng soài ra đất.
Hành động đó khiến Giang Ninh không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô diễn trò.
Sở Tranh tự véo vào tay mình, cơn đau truyền tới khiến khoé mắt cô rưng rưng, vẻ mặt đầy ấm ức: “Giang tiểu thư… tôi chỉ là muốn giúp cô cắt mác, không ngờ lại lỡ tay làm rách váy của cô, xin lỗi… tôi sẽ đền cho cô mà… xin cô đừng đánh tôi nữa…”
Hai mắt Giang Ninh mở to hơn so với bình thường, cô tay cay cú quát lớn: “Cô làm gì thế hả? Tôi đánh cô bao giờ?”
Dùng tay ôm lấy mặt, cụp sâu mi mắt xuống, Sở Tranh nức nở: “Tôi biết là cô không cố ý… tôi không trách cô đâu!… Dù sao thì một thế thân như tôi cũng không đáng lọt vào mắt Giang tiểu thư. Có điều… cô nói tôi là món đồ rẻ tiền, rồi còn dẻ rách không xứng ở bên cạnh Mặc Thâm… như thế khác gì cô đang đánh vào mặt anh ấy chứ!”