Cả người Sở Tranh cứ nóng hừng hực giống như bị ai đó vùi mình trong ngọn lửa lớn, không cách gì hạ thấp nhiệt độ được.
Cô vừa khó chịu vừa bất an, rất muốn chạy trốn nhưng lại không cách gì bò dậy nổi, tựa như bị người ta trói chặt chân tay lại trên giường vậy, nhưng rõ ràng tay chân cô không bị trói mà.
Giữa lúc cô đang kịch liệt chiến đấu với con mãnh thú chạy loạn trong máu mình thì đột nhiên một bàn tay lạnh ngắt chạm tới da thịt làm cô giật nảy mình: “A… đừng… đừng chạm vào tôi…”
Thanh âm đó văng vẳng bên tai Tiết Trì đầy dụ hoặc, khiến hắn càng hứng thú với con mồi hơn.
Bàn tay hắn lướt nhẹ trên cánh tay cô, tới gương mặt kiều diễm của cô, sau đó lại chậm rãi đưa lên mũi hà hít mùi hương hoa nhài dịu nhẹ còn vấn vương trên cơ thể cô: “Làn da trắng mịn này, hương thơm mê người này, người đẹp à… em thật sự khiến anh không kìm nén nổi nữa rồi…”
Lời của Tiết Trì tới tai Sở Tranh tựa như sấm đánh, khiến cô hoảnh loạn lê lết thân mình tới góc giường, trong đầu cô lúc này chỉ có đúng một ý niệm: “Phải tránh xa lão kia ra… càng xa càng tốt…”
Nhưng cho dù cô có cắn môi tới mức bật máu, hay cấu da tới độ xước xát, thì cô vẫn không đủ sức để trốn chạy, hơn nữa cô có thể cảm nhận được ánh mắt như thú dữ đói khát lâu ngày đang nhìn con mồi một cách thâm hiểm, chỉ chờ được cấu xé.
Hắn biết cô đã ngấm thuốc, sẽ không thể chạy được, nên hắn không vội, thong thả ngồi chờ cô cầu xin hắn.
Nhưng hắn sai rồi, dẫu cho cô tự làm bản thân bị thương vẫn muốn tránh xa hắn.
Cuối cùng hắn vẫn không thể nào đợi nổi nữa liền bổ nhào tới, chống đẩy trên người cô, nhếch môi cười đắc ý, sau đó cúi đầu hít ngửi mùi hương bạc hà thơm phức trên mái tóc bóng dài của cô, trong đầu đang suy nghĩ nên “ăn thịt” cô gái mê người này như thế nào mới thoả.
Cùng thời điểm đó, trong phòng bao vip của Dạ Sắc, Cố Mặc Thâm cùng Châu Khải vừa tới đã chẳng thấy bóng dáng Sở Tranh đâu, anh liền quay sang hỏi một nhân viên nữ trong đoàn.
“Sở Tranh đi đâu rồi?” Thanh âm trầm thấp đầy mê hoặc.
Cô gái kia có chút phấn khích cũng có chút vụng về đáp trả: “Cô ấy… đi vệ sinh rồi… nhưng cũng khá lâu mà chưa thấy quay lại…”
Không chờ cô gái kia nói hết câu, Cố Mặc Thâm đã vội vàng rời khỏi phòng bao, chạy một mạch tới nhà vệ sinh, nhưng cho dù anh đã lục tung nơi đó vẫn không thấy bóng dáng Sở Tranh đâu!
Linh tính được chuyện không lành, Cố Mặc Thâm liền ra lệnh cho Châu Khải gọi vệ sĩ tìm người: “Mau cho người tới đây đi tìm Sở Tranh cho tôi, cho dù phải san bằng nơi này ra cũng phải tìm bằng được cô ấy.”
Lần đầu tiên Cố Mặc Thâm không giữ được bình tĩnh, trong mắt anh ẩn hiện tia gấp gáp xen lẫn âu lo.
Lúc này, Tô Tử An cũng hớt hải chạy tới: “Sở Tranh có ở bên trong không?”
Cố Mặc Thâm ngay lập tức túm lấy cổ áo Tô Tử An, trừng to hai mắt, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một: “Cậu bảo vệ cô ấy kiểu gì thế hả? Bây giờ còn mặt mũi chạy tới đây hỏi tôi à? Nếu không thể bảo vệ được cô ấy thì tránh xa cô ấy ra…”
Trong lời nói của Cố Mặc Thâm có vài phần tức giận vài phần chanh chua, mùi ghen tuông sặc sụa, nét mặt lạnh lẽo như tản băng vạn năm không tan.
Tô Tử An cũng không vừa, túm chặt lấy cổ áo Cố Mặc Thâm, đay nghiến đáp lại: “Nếu không phải vì anh thì cô ấy có thể xảy ra chuyện được sao?”
“Ý anh là gì?” Cố Mặc Thâm run rẩy nới lỏng tay mình, nhíu mày nghi hoặc nhìn chằm chằm Tô Tử An.
“Anh nghĩ ở đây ai là người muốn hại Sở Tranh nhất…” Tô Tử An cười nhạt một cái, sau đó đẩy Cố Mặc Thâm đang ngây ngốc ra, rồi chạy vội đi nơi khác tìm người.
Dường như những gì Tô Tử An vừa nói đã đánh một đòn mạnh vào trái tim Cố Mặc Thâm, nhất thời anh không thể chấp nhận được việc Giang Tuyết Mạt lại biến thành dạng người đó.
Đoá sen trắng của năm xưa hình như đã bị đất bùn vấy bẩn khiến nó đục ngầu không còn hình dạng ban đầu nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT