Bầu không khó bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, áp lực khiến lòng người bất an.

Thời gian gần đây Sở Tranh gần như vắt kiệt sức lực lao đầu vào công việc để kiếm tiền, cô thực sự không muốn vướng phải mớ rắc rối nào khác nữa. Bởi vì đối với cô, số tiền viện phí cao ngất ngưởng của mẹ cũng đủ khiến cô khốn đốn rồi.

Thở dài trong lòng, Sở Tranh lách người qua cửa, sải bước đi ra ngoài, nhưng còn chưa đi được mấy bước đã bị Cố Mặc Thâm túm tay níu lại: “Em đi đâu?”

Sở Tranh khó chịu vùng tay ra khỏi xiềng xích của Cố Mặc Thâm, không quay đầu, chỉ hắt lại thanh âm đầy lạnh lẽo, cũng đầy xa cách: “Cố tổng… phiền anh nhớ rõ vị trí của mình…”

Câu nói đó của Sở Tranh tựa như một lưỡi dao cùn cắm sâu vào trái tim Cố Mặc Thâm, anh lặng người đứng im bắt động, hốc mắt đỏ hoe.

Bốp!

Ngay sau đó âm thanh chói tai vang lên…

Giang Tuyết Mạt hung hăng tát thẳng mặt Sở Tranh, khiến nửa gò má của cô in hằn dấu vân tay.

“Cái loại hồ ly tinh không biết xấu hổ… làm thế thân riết rồi muốn leo lên làm tiểu tam luôn hả? Chẳng lẽ mẹ cô không dạy cô cách làm người ư?”

Cố Mặc Thâm hoảng hốt lao tới, quơ tay muốn xoa vết thương giúp cô, nhưng lại bị cô nghiêng mình tránh né.

Cô theo bản năng dơ tay vuốt nhẹ vết thương trên mặt mình, tròng mắt nóng hổi tuôn ra một luồng chất lỏng đăng đắng chảy dài trên gò má, chạm tới vết thương truyền tới cảm giác đau rát.

Chút vết thương này cô có thể nhịn, nhưng Giang Tuyết Mạt đã xúc phạm tới mẹ cô, mà mẹ chính là giới hạn cuối cùng của cô, bất cứ ai cũng không được chạm tới.

Quệt vội dòng nước mắt, Sở Tranh bỗng nhiên ngẩng cao đầu, không chút do dự mà trả lại Giang Tuyết Mạt cái tát tương tự: “Có giỏi thì đi mà quản người đàn ông của mình, đừng đổi lỗi cho người khác.”

Cả Giang Tuyết Mạt lẫn Cố Mặc Thâm đều không thể ngờ Sở Tranh sẽ đánh trả.

Hơn nữa, tại thời khắc này ánh mắt của Sở Tranh hiện lên tia kiên cường bất định, tựa như một lưỡi dao sắc bén nhìn thẳng vào đôi con ngươi long lanh của Giang Tuyết Mạt.

Trước khi rời đi, Sở Tranh chỉ thẳng mặt Giang Tuyết Mạt nói thêm câu: “Đừng tưởng hổ không gầm là rừng xanh vô chủ… Tôi có thể chấp nhận cô sỉ nhục tôi nhưng cô tuyệt đối đừng chạm tới mẹ của tôi.”

Bóng lưng của Sở Tranh cô độc ngày càng thu nhỏ bởi con đường thênh thang không một bóng người của khu biệt thự hạng sang, bước đi của cô tập tễnh vì vết thương chưa lành, dáng người có chút phất phơ tựa như tu sĩ nhuốm mùi phong trần thế tục.

Ánh mắt thâm tình của Cố Mặc Thâm cứ nhìn theo bóng lưng ấy mãi cho đến khi khuất xa vẫn không có ý định rời đi nơi khác.

Điều đó càng khiến Giang Tuyết Mạt phát điên, cô ta giận giữa túm lấy cánh tay Cố Mặc Thâm lay mạnh: “A Thâm… anh phải hiểu rõ cô ấy mãi mãi là thế thân thôi! Anh không được có tình cảm với cô ta, chỉ có em mới xứng đứng ở bên cạnh anh…”

Cố Mặc Thâm lạnh nhạt thu tay mình lại: “Cô không có ý định lên tiếng làm rõ mối quan hệ giữa chúng ta đúng chứ?”

Giang Tuyết Mạt cười chua xót: “Phải… A Thâm… em vẫn còn yêu anh, rất rất yêu anh… em mới là người ở trong tim anh, còn cô ta chỉ là một con điếm hèn mọn thôi!”

Lửa giận trong mắt Cố Mặc Thâm bùng lên: “Chuyện giữa tôi và cô đã kết thúc từ lúc cô rời đi rồi. Bây giờ người tôi yêu là Sở Tranh, người trong tim tôi cũng là cô ấy, đừng để tôi nghe thấy cô xúc phạm cô ấy thêm lần nào nữa. Nếu như cô đã không có ý định thanh minh thì đừng trách tôi không khách khí…”

Nói xong, Cố Mặc Thâm bước thẳng vào nhà, đóng sập cửa lại, không thèm đoái hoài tới vẻ mặt đen sì sì như than tàn của Giang Tuyết Mạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play