Thở dài trong lòng, Cố Mặc Thâm thất vọng buông tay, đứng thẳng người lên, quay mặt né tránh ánh mắt nóng bỏng của Sở Tranh, lạnh lùng nói: “Không làm phiền em nữa, đi làm việc đi…”
Tự bản thân anh đã có câu trả lời cho câu hỏi của chính mình rồi. Trong lòng cô từ đầu đến cuối chưa bao giờ có anh cả, thậm chí một chút rung động cũng không.
Từ đầu đến cuối cô chỉ nhớ về mối tình đầu khắc cốt ghi tâm, vì anh ta không ở bên, nên đối với cô ở cạnh anh hay người đàn ông nào khác cũng như nhau cả thôi! Hơn nữa, ngay từ ban đầu mối quan hệ giữa họ vốn dĩ là một cuộc giao dịch, ai rung động trước là người đó thua.
Cố Mặc Thâm vừa ngẩng đầu lên nhìn liền trông thấy Tô Tử An đang đi về phía Sở Tranh, hai người nhìn nhau cười nhẹ một cái, sau đó vừa đi vừa chuyện trò vui vẻ.
Anh bất chợt nhớ lại những đêm mình gọi tên người yêu cũ trước mặt cô, nhớ đến những khi mình tàn nhẫn mắng cô ngoài cái mặt có chút giống Giang Tuyết Mạt ra thì không có gì sánh bằng cô ta được, hay khi anh gọi nhầm tên cô thành Giang Tuyết Mạt, khi đó anh không những không hiểu ánh mắt ấm ức xen chút thất vọng của cô mà còn mắng cô làm mình làm mẩy, bây giờ thì anh thực sự hiểu, thậm chí là thấm đẫm cảm xúc lúc ấy của cô.
Sống mũi anh chợt trào lên cảm giác cay cay, tròng mắt trong suốt như thuỷ tinh dội nước, cổ họng có chút nghẹn ngào.
Mà anh cũng không hề hay biết, Sở Tranh thực ra chẳng hề vui vẻ giống như vẻ bề ngoài, chỉ là cô giỏi giấu kĩ nội tâm, khiến người đối diện không biết rằng cô đang buồn lòng, một mình cô mới hiểu bản thân đau đớn như thế nào.
Mỗi ngày xung quanh cô đều là lời đồn giữa anh và Giang Tuyết Mạt. Nếu không phải khen họ là một đôi trai tài gái sắc thì cũng là vừa lứa xứng đôi, âm thầm ngưỡng mộ. Chính vì thế cô càng không dám mở lòng mình, vì cô sợ một khi mình tiến lên một bước là không cách gì lùi lại được nữa.
Mặc dù những tin đồn trên mạng đã được anh ém xuống nhưng một khi tin tức phát tán thì rất khó mà dừng lại được. Miệng đời luôn thâm hiểm, không phải sao?
Không phải Cố Mặc Thâm chưa từng thử đăng bài thanh minh, mà là sức ảnh hưởng của Giang Tuyết Mạt quá lớn, cơ bản không dễ gì đấu lại được, lại thêm gia tộc Giang cũng là gia tộc lớn thứ hai ở thành phố này, chỉ xếp sau họ Cố, vì thế nếu như cố chấp đối đầu trực diện sẽ bất lợi cho cả hai bên. Hơn nữa, ông cụ Giang từng có ơn với Cố gia, cho nên anh không muốn vì chuyện của hậu bối làm cho rạn nứt tình cảm bấy lâu nay giữa hai gia tộc.
Cố Mặc Thâm ngồi cạnh đạo diễn lặng lẽ quan sát cảnh đấu võ của Sở Tranh và Tô Tử An. Dường như có thể thấy hình ảnh Sở Tranh đầy mị cường và ngang tàn, không bao giờ khuất phục, ánh mắt cô diễn rất sâu cũng rất tình cảm, thể hiện được nội tâm phức tạp của người phụ nữ vừa yêu vừa hận, lại có chút bất lực và cô đơn.
Tuy nhiên, sự cố bất ngờ xảy ra khiến Sở Tranh ngã xuống, chân cũng bị trẹo theo.
Trong khi tất cả mọi người chưa ai kịp phản ứng, ngay cả Tô Tử An đứng gần với cô nhất cũng chưa kịp làm gì cả, thì Cố Mặc Thâm đã như mũi tên lao về phía cô, cẩn thận quỳ gối xuống xem thử vết thương trên chân cô.
“Chân em bị thương rồi…” Vẻ mặt Cố Mặc Thâm xám xịt giống hệt bầu trời lúc chuyển giông, vừa nắn vừa xoa cổ chân giúp cô, sau đó quay lại nói với đạo diễn: “Tạm thời ngừng quay, tôi đưa cô ấy tới bệnh viện trước…”
Sở Tranh ngu ngơ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị Cố Mặc Thâm xốc nảy lên, bế như công chúa, cô chỉ kịp “a” lên một tiếng, sau đó vòng tay ôm lấy cổ anh.
“Bỏ em xuống… anh làm gì thế hả?” Sở Tranh mặt đỏ như trái cà chua chín, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Cố Mặc Thâm cố chấp hăm doạ: “Yên lặng… nếu còn động đậy thì anh sẽ hôn em trước mặt tất cả mọi người…”
Sở Tranh thừa nhận cô đã bị người đàn ông đó doạ sợ, chỉ có thể mím chặt môi không nói thêm câu gì nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT