Nhìn ánh mắt thâm tình của Cố Mặc Thâm khi giõi theo hình bóng Sở Tranh, lòng Giang Tuyết Mạt tràn đầy sự phẫn nộ.

Mà ánh mắt của anh khi nhìn thấy Sở Tranh đứng trò chuyện cùng Tô Tử An đột nhiên trở nên kì quái, tựa như một con sóng lớn ập đến bất ngờ, cuốn trôi đi một lớp cát bụi trên bờ, mang theo tất cả dạt ra đại dương, không biết lối đi cũng quên luôn đường về.

Kể từ sau khi chia tay, chưa từng thấy cô cười với anh như vậy bao giờ. Nhớ tới những lời cô nói trong quán bar tối hôm đó, nghĩ về việc Tô Tử An là mối tình đầu của cô, trái tim Cố Mặc Thâm nhói lên từng cơn.

Đau đớn nhất không phải là cắt da cắt thịt, cũng không phải róc xương lấy máu, mà chính là vết thương nơi sâu thẳm trái tim, không thể nhìn thấy, chỉ có thể cảm nhận, không phân biệt được mình đau bao nhiêu, chỉ biết rằng nỗi đau đó đủ để khiến thần trí anh tê liệt.

Vốn dĩ anh định rời khỏi phim trường nhưng khi nghe nhân viên đồn thổi rằng hôm nay Sở Tranh sẽ thay Giang Tuyết Mạt đóng cảnh hôn, tự dưng chân anh bước đi không nổi nữa, cứ một mực muốn quay đầu lại.

Tuy nhiên, vì sự có mặt của Cố Mặc Thâm khiến Sở Tranh không cách gì diễn cảnh hôn đạt được. Mỗi lần cô sắp thành công, trong đầu tự dưng lại hiện lên ánh mắt như muốn cắn nuốt người của anh, làm cô không cách gì tiếp tục, chỉ có thể ngắt ngang giữa chừng.

Từ lúc tham gia đoàn phim đến giờ, đây là lần đầu Sở Tranh phá vỡ cảnh quay tận năm lần, cuối cùng đạo diễn chỉ có thể cho tạm ngừng quay, để cô có chút thời gian điều chỉnh tâm trạng.

Thở dài trong lòng, Sở Tranh lặng lẽ tách mình ra khỏi đoàn, tìm nơi yên tĩnh ngồi một mình, nhắm mắt thả lỏng mình hít thở không khí, cố gắng xua tan đi tạp niệm trong tiềm thức.

“Hôm nay em sao thế? Hình như tâm trạng không tốt cho lắm!” Thanh âm mềm mại vang lên bên tai đưa thần thức Sở Tranh quay về thực tại.

Cô mở mắt ra, quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, khoé môi cong lên nhè nhẹ: “Có một chút.”

“Là vì Cố Mặc Thâm à?” Tô Tử An dù trong lòng đầy bão tố nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình ổn: “Vì sự có mặt của anh ta cho nên em mới ngại tiếp xúc với người khác, nói chính xác hơn là cảm xúc hiện tại của em xuất phát từ trong lòng em, đó hoàn toàn là bản năng.”

“Xin lỗi…” Sở Tranh bối rối cúi đầu xuống, lặng lẽ buông tiếng thở dài.

Tô Tử An móc ra một viên kẹo chanh từ trong túi áo đưa cho Sở Tranh: “Có gì mà phải xin lỗi, đó hoàn toàn là tâm lý bình thường mà. Cho em viên kẹo, ăn kẹo rồi tâm trạng sẽ tốt hơn.”

Cùng lúc đó, Cố Mặc Thâm cầm theo chai nước đứng cách đó không xa, tận mắt trông thấy tất cả mọi hành động của hai người họ, trái tim như bị đâm một nhát, đầy đau đớn.

Trông thấy cô bất ổn anh liền vội vã đi tìm, kết quả lại nhìn thấy cô cùng người đàn ông khác đang trò chuyện đầy tình tứ. Mà người đó không phải ai khác lại chính là mối tình đầu của cô.

Cố Mặc Thâm nghe nói, nếu như đối với đàn ông, người phụ nữ cả đời không thể quên là bạch nguyệt quang và nốt chu sa ở đầu cuống tim, thì đối với phụ nữ, người đàn ông cả đời họ không thể quên chính là mối tình đầu.

Trước nay anh chưa bao giờ tin, bây giờ tận mắt chứng kiến, tự mình cảm nhận được, anh muốn không tin cũng không thể nữa.

Nhếch môi cười nhạt một cái, Cố Mặc Thâm giận dữ quẳng mạnh chai nước xuống đất, đau lòng quay người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play