Châu Khải đã ở bên cạnh Cố Mặc Thâm suốt hai mươi mấy năm qua, không ai hiểu rõ anh hơn anh ta cả.
Cố Mặc Thâm ngoài miệng luôn nói không quan tâm tới Sở Tranh nhưng thực ra trong lòng lại rất để ý đến cô, đáng tiếc anh lại là một người khá cố chấp, luôn một mực phủ nhận tình cảm của chính mình.
Thế nhưng ánh mắt anh đã phản bội lại anh, dường như mọi sự chú ý của anh đều dồn hết lên người Sở Tranh, dù cho cô đang trong vai diễn ăn mày xấu xí nhất, trong mắt anh vẫn ẩn hiện tia thâm tình và dịu dàng khó cưỡng. Mỗi lúc trông thấy Sở Tranh, bản mặt lạnh của anh trở nên mềm mại hơn.
Không thể nhìn thêm cảnh Sở Tranh một mình ngồi co ro vì lạnh nữa, Cố Mặc Thâm huýt vai Châu Khải hỏi: “Này… sao cô ấy lại không vào trong này ngồi ăn?”
Châu Khải liếc nhìn Cố Mặc Thâm một cái, sau đó lại di dời ánh mắt về phía Sở Tranh: “Đây là nơi dành riêng cho nam nữ chính…”
Cố Mặc Thâm nghe xong lập tức phẫn nộ, mi tâm nhíu thành một nhúm: “Lại còn phân biệt đối xử như thế ư? Dù sao ghế kia cũng không có người ngồi, gọi cô ấy vào đi.”
Đúng lúc đó, Giang Tuyết Mạt từ trong phòng thay đồ đi ra, ngang nhiên ngồi vào ghế trống mà Cố Mặc Thâm chỉ định giành cho Sở Tranh, khoé môi cô ta nhếch lên nụ cười tự mãn: “Không được… đây là chỗ của em, không có bất kì ai được phép chiếm… A Thâm… cô ta chỉ mãi là thế thân của em thôi, dù là thân phận hay địa vị thì cô ta cũng không thể nào sánh bằng em được.”
“Đừng gọi tôi là A Thâm… mọi người sẽ hiểu nhầm đó.” Cố Mặc Thâm lạnh lùng phớt lờ Giang Tuyết Mạt, sóng mắt âm trầm như nước, lại lững lờ tựa như gió trôi sông: “Chuyện giữa hai chúng ta đã kết thúc từ ba năm trước rồi, mong Giang tiểu thư hãy làm rõ…”
“Nhưng mà việc chúng ta có hôn ước là thật…” Giang Tuyết Mạt vẫn mặt dày không chịu buông.
Cố Mặc Thâm âm lãnh nhìn cô ta: “Đừng khiến mọi chuyện đi quá xa, làm tất cả mọi người đều khó xử.”
Nói xong, Cố Mặc Thâm dứt khoát rời đi, không một cái ngoái đầu nhìn lại, bóng lưng anh còn lạnh lẽo hơn Bắc Cực, khiến Giang Tuyết Mạt cảm thấy rét run.
Dường như anh đã không còn là anh của trước đây nữa, mọi thứ đã thay đổi rồi. Ngày trước, dù cho Giang Tuyết Mạt có làm gì thì anh vẫn sẽ đứng về phía cô ta, nhưng bây giờ anh lại vì một người phụ nữ khác mà nỡ lòng cầm dao đâm vào tim cô ta.
Giang Tuyết Mạt không tin là Cố Mặc Thâm lại đem lòng yêu một người thay thế, có lẽ là do thói quen cũ để lại mà thôi!
Nhưng sự thật không phải như thế, sự quan tâm mà anh dành cho Sở Tranh đã vượt ngoài suy nghĩ của người khác.
Mỗi ngày anh quay về căn nhà hai người đã từng sống chung, đâu đâu anh cũng trông thấy hình bóng Sở Tranh, đến khi giật mình phát hiện ra đó chỉ là ảo ảnh thì lòng anh bỗng nhiên thắt lại.
Anh hối hận rồi, hối hận vì đã từng làm tổn thương cô, hối hận vì trước kia không quan tâm đến cô nhiều hơn, hối hận vì không giữ cô lại. Sự ra đi của cô, sự thiếu vắng bóng hình của một người trong lòng, khiến anh giống như một đứa trẻ thất lạc mẹ, bơ vơ và lạc lõng biết nhường nào.
Sau khi chia tay, anh đã từng nghĩ Sở Tranh chỉ là tức giận nhất thời, rồi cô sẽ quay lại, nhưng không ngờ rời xa anh, cô lại sống tốt hơn, mà hình như cũng không hề muốn quay về bên anh một chút nào.
Thậm chí cô còn tìm đủ mọi cách để tránh xa anh, càng xa càng tốt…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT