Sở Tranh nhớ rất rõ từng khoảnh khắc của buổi tối ngày hôm đó, Thẩm Viên ngồi trên xe lăn ở hành lang bệnh viện, mặc dù cách cô một khoảng khá xa, nhưng cô có thể nhìn thấy vẻ mặt tiều tuỵ và đầy mệt mỏi của bà.

Đó là lần đầu Sở Tranh gặp Thẩm Viên, cũng là lần cuối cô gặp được bà ấy.

Có lẽ bà ấy sớm đoán được rằng bản thân không còn nhiều thời gian, lại không yên tâm về con trai, nên đã nói: “Cô trông rất giống với mối tình đầu của con trai tôi. Vì thế, tôi muốn cô sẽ ở bên cạnh con trai tôi, chăm sóc và giúp đỡ nó khi không còn tôi bên cạnh. Ba năm… sau ba năm cô sẽ được tự do, đổi lại tôi sẽ cho người lập tức phẫu thuật cho mẹ cô, và cho cô số tiền năm trăm triệu đủ cho cô duy trì viện phí của mẹ cô trong mấy năm.”

“Thời gian của tôi không còn nhiều nữa, công ty nhà họ Cố đang có nguy cơ phá sản, con trai tôi lại đang suy sụp vì chuyện tình cảm, nên tôi hi vọng cô có thể giúp con trai tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần, vực dậy công ty. Cô làm được không?”

Nghĩ đến mẹ mình, Sở Tranh chỉ đành cắn răng gật đầu đồng ý: “Con làm được…”

Kể từ đó về sau, Sở Tranh luôn ở bên cạnh Cố Mặc Thâm, cùng anh đi qua những tháng ngày đen tối nhất, dẫu có rất nhiều người nói cô là “chó liếm” bên cạnh anh, nhưng cô vẫn không bao giờ bỏ rơi anh lại.

Nhưng hiện tại Giang Tuyết Mạt đã quay về, cô không muốn phải tiếp tục nhẫn nhục chịu đựng nữa, cô muốn được là chính mình, tiếp tục tiến xa hơn trên con đường diễn xuất.

Thế nhưng, có những người đã định sẵn là nghiệt duyên, cho dù muốn trốn cũng thoát không nổi.

Sở Tranh vừa tới phim trường đã liên tiếp chạm mặt Giang Tuyết Mạt và Cố Mặc Thâm.

Cô thật sự không biết kiếp trước mình đã gây nên tội tày đình gì, mà kiếp này sao xui dữ, chỉ muốn sống yên bình cũng không được.

Thấy Sở Tranh tới, Giang Tuyết Mạt liền quay sang hỏi đạo diễn: “Sao cô ta lại ở đây?”

“Cô ấy là nữ diễn viên được nam chính giới thiệu tới thử vai nữ phụ…” Đạo diễn trả lời.

Giang Tuyết Mạt lại nói: “Không… tôi muốn cô ta làm thế thân cho tôi…” .

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Đạo diễn tỏ ra khó xử: “Như vậy thì không hay lắm, dù sao thì cô ấy cũng là người do nam chính dẫn tới mà…”

“Cô ta chỉ là một nữ diễn viên không có tên tuổi, được đóng thế cho tôi là tốt lắm rồi…” Giang Tuyết Mạt đưa ngay một ánh mắt khinh bỉ tới cho Sở Tranh.

Vẻ mặt đạo diễn xám xịt hẳn đi, lời nói cũng trở nên ấp a ấp úng: “Giang tiểu thư… tôi thấy chuyện này không hợp lý cho lắm!”

Nhưng Sở Tranh lại không chút do dự mà gật đầu: “Được thôi, tôi chấp nhận đóng thế!”

Sau khi ký xong hợp đồng, Sở Tranh mau chóng vào phòng thay phục trang, chuẩn bị cho cảnh quay đầu tiên.

Đó là cảnh đám cưới.

Sở Tranh khoác trên mình chiếc váy cưới trắng tinh khôi, trên đầu đội noan thêu hình hoa nhỏ, bước từng bước lên cầu thang, đi được nửa đường bỗng nhiên bị Cố Mặc Thâm cầm tay níu lại.

Vốn dĩ cô định xem anh như là người lạ rồi lướt qua nhưng không ngờ lại bị anh giữ lấy.

“Sao em lại ở đây?” Cố Mặc Thâm hỏi.

Sở Tranh lạnh lùng trả lời: “Làm việc…”

Đúng lúc đó, Giang Tuyết Mạt trong dáng vẻ tương tự xuất hiện từ bên kia cầu thang, cười mỉa mai nói: “Cô ấy là diễn viên đóng thế của em…”

“Em sẽ để cho anh biết giữa em và cô ta cách biệt nhiều đến như thế nào.” Giang Tuyết Mạt thầm nghĩ trong lòng.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play