Cố Mặc Thâm kéo Sở Tranh ra khỏi hội trường, hung hăng ép sát cô vào tường, cúi thấp đầu xuống nhìn cô, tư thế như muốn hôn, rất gần, rất nguy hiểm.
“Sở Tranh… em có biết mình đang làm gì không? Có biết gã đàn ông kia chạm vào người em không hả?” Mắt Cố Mặc Thâm hơi đỏ, sắc lẹm như lưỡi dao nhìn chằm chằm Sở Tranh giống như muốn ăn sống nuốt tươi cô vậy.
Sở Tranh thở dài, dửng dưng nhìn thẳng vào hai mắt Cố Mặc Thâm: “Liên quan gì tới anh?”
Lời của Sở Tranh càng chọc giận Cố Mặc Thâm hơn, anh túm chặt lấy hai tay cô, treo ngược trên đầu, cúi xuống cưỡng hôn cô, nụ hôn như trút hết bao nhiêu oán giận trong lòng anh.
Sở Tranh vùng vẫy mãi không được liền cắn mạnh khiến môi anh bị chảy máu, cô vừa hổn hển thở vừa gắt lên: “Anh điên à? Chúng ta đã chia tay rồi, tốt nhất đừng có mà dây dưa gì với nhau nữa.”
Cố Mặc Thâm hung ác dí mạnh cả người Sở Tranh vào tường, sắc mặt đen lại như nhọ nồi, hai hàm răng run run va vào nhau: “Sở Tranh… ruốt cuộc em có bao nhiêu điều giấu anh vậy hả? Trước đây em đâu có như thế?”
Mặc dù trong lòng Sở Tranh có chút nao núng, đường đường là Cố đại tổng tài cao ngạo tàn ác, giờ đây lại có phần mất đi lý trí, khiến cô không quen mắt chút nào, nhưng khi nghĩ tới những gì mà bản thân đã trải qua trong ba năm qua, cô không hề muốn lặp lại một lần nào nữa. Huống hồ, Giang Tuyết Mạt trở về rồi, cô càng không thể dẫm chân vào vũng bùn lầy này được. Những gì mà Cố Mặc Thâm đang làm chẳng qua chỉ vì thói quen cho sự xuất hiện của cô, bây giờ cô đi rồi, anh ít nhiều cũng sẽ có chút không quen, nhưng không lâu nữa khi anh và Giang Tuyết Mạt trở về bên nhau, hình bóng cô sẽ vĩnh viễn biến mất trong cuộc đời anh thôi!
Sở Tranh gồng mình cố tỏ ra bình thản, cười nhẹ một cái: “Cố Mặc Thâm… anh từng thật lòng muốn tìm hiểu về em ư? Những gì mà anh thấy trước đây chẳng qua chỉ là hình ảnh mô phỏng của Giang Tuyết Mạt, chứ không phải là con người thật của Sở Tranh.”
Những lời nói đó của Sở Tranh giống như những mũi kim đâm sâu vào trong tim Cố Mặc Thâm vậy!
Đúng là anh chưa từng thật sự hiểu về con người cô, những năm qua anh vẫn luôn xem sự xuất hiện của cô là lẽ đương nhiên, cứ nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ rời bỏ mình, nhưng lúc nhìn thấy cô quyết tâm muốn ra đi, anh lại giống như một chú chim non thất lạc mẹ vậy, bơ vơ và côi cút đến nhường nào.
“Sở Tranh… có phút giây nào em từng yêu anh không?” Cố Mặc Thâm khó khăn nặn ra từng chữ một.
Ánh mắt anh đầy mong chờ nhìn cô không chớp mi, chỉ cần cô nói “có” thì anh chắc chắn sẽ giữ cô lại.
Đáng tiếc, Sở Tranh lại thản nhiên lắc đầu: “Chưa từng…”
Cố Mặc Thâm chua xót buông xoã hai tay xuống, trái tim thắt lại, vẻ mặt anh hiện lên nhiều biểu tình phức tạp.
Đúng lúc đó, Giang Tuyết Mạt từ sau hông cửa bước tới, choàng lấy cánh tay Cố Mặc Thâm, hớn hở nói: “Cảm ơn cô Sở đã chăm sóc A Thâm suốt thời gian qua, bây giờ tôi đã trở về, sau này hãy giao việc đó lại cho tôi.”
Tim Sở Tranh như có một lưỡi dao cùn đang cắt xén, cô run rẩy thu lòng bàn tay thành nắm đấm, gượng hết sức mình để giữ vững dáng vẻ điềm tĩnh, nhìn thẳng về phía hai người bọn họ: “Không cần khách sáo, tôi cũng chỉ là nhận tiền làm việc thôi!”
Thấy Sở Tranh sắp rời đi, Cố Mặc Thâm lại nói: “Tối nay anh thuê em, một tiếng năm trăm nghìn…”
Hít thở sâu một cái, Sở Tranh từ từ xoay đầu lại, thẳng thắn đáp trả: “Tôi đúng là mê tiền thật nhưng không phải công việc nào cũng nhận…”
“Sao? Chê ít hả?” Cố Mặc Thâm giở giọng châm chọc.
Sở Tranh cười nhạt: “Không phải chê tiền mà là chê anh…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT