Thôi xong! Bạn gái anh cười lớn tiếng như vậy, nhất định bố cô ấy sẽ quay lại nhìn. Cừu Chính Khanh khẽ đảo mắt, quả nhiên Doãn Quốc Hào đã quay đầu qua nhìn về chỗ họ. Cừu Chính Khanh khẽ thở dài, tiếc nuối nhìn Doãn Đình một cái. Doãn Đình cười hì hì, hung hăng ôm lấy cổ Cừu Chính Khanh, nhón chân lên hôn mạnh một cái lên má anh, sau đó hí hửng xoay người chạy về chỗ bố cô.
“Bố! Bố xem! Xin Nghiêm Chỉnh tặng con đó. Rất đẹp đúng không?”
“Cũng được.” Doãn Quốc Hào không kích động như con gái. Sau đó ông đi vào phòng, mang một cái hộp ra: “Đây là quà sinh nhật bố tặng con.”
Doãn Đình nhìn Cừu Chính Khanh, ngoắc tay bảo anh qua cùng cô mở quà.
Doãn Đình xé giấy gói ra, mở hộp quà, trong đó là hai cái hộp khác. Chưa mở chúng ra cô đã thấy phấn khích. Máy ảnh! Máy ảnh! Còn có ống kính cô vẫn luôn muốn mua. Cái hiện tại cô đang dùng cũng rất tốt, từng tiêu tốn của cô mấy chục nghìn tệ nên Doãn Đình không nỡ thay. Tuy vậy cô vẫn động lòng với cái mới, chỉ không ngờ bố cô lại biết được!
Doãn Đình rất kích động, ôm Doãn Quốc Hào nũng nịu nói: “Con cảm ơn bố”.
Doãn Thực ngồi trong phòng ăn không nhịn được nữa: “Mấy người không đói sao?”. Hai người đàn ông tranh sủng trước mặt một người con gái, loại kịch này anh không muốn xem chút nào có biết không? Anh đã ra sức dùng ám hiệu, họ lại chẳng thèm để ý đến anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT