Cuối cùng, Doãn Đình cũng bật khóc. Doãn Quốc Hào rút khăn giấy cho cô lau nước mắt: “Con muốn tốt với cậu ta, thì chắc chắn sẽ phải hi sinh chính mình. Cậu ta muốn tốt với con, cũng nhất định phải hi sinh bản thân. Con thấy, làm vậy hai đứa sẽ vui vẻ sao? Con từng nói, mây ở trên trời tự do tự tại, biến hóa khôn lường, con rất thích, thấy nó con sẽ vui. Nhưng nếu con lấy nó xuống, cất vào trong hộp, nó còn là đám mây mà con thích không?” .
Doãn Đình khóc lớn: “Con thật sự rất thích anh ấy, bố à, thật sự rất thích. Trước giờ con chưa từng thích ai đến thế cả”.
“Trước đây con theo đuổi bạn trai bất thành, khi quay về khóc nức nở, cũng từng nói như thế”. Doãn Quốc Hào nhắc cô.
Doãn Đình khóc càng lớn hơn: “Không phải, không giống mà. Con biết, hoàn toàn không giống”.
Doãn Quốc Hào hỏi cô: ”Con thích gì ở cậu ta?”.
Doãn Đình vừa khóc vừa cố gắng nói: “Anh ấy rất tốt. Khi nói chuyện với trẻ con sẽ cúi người xuống, để chúng không cần phải ngẩng đầu nhìn anh ấy. Anh ấy rất nhẫn nại, cho dù thấy những lời người khác nói là vô nghĩa thì cũng không ngắt lời dằn mặt người ta. Anh ấy làm việc rất chăm chỉ, có mục tiêu. Anh ấy rất ưu tú, còn rất tốt bụng. Anh ấy yêu động vật nhỏ, anh ấy đối với Đại Đại rất tốt”. Cô nhớ đến dáng vẻ dịu dàng nói chuyện của Cừu Chính Khanh, vẻ mặt nghiêm túc của anh, nhớ Cừu Chính Khanh giúp Tiểu Thạch Đầu sửa lại cổ áo, nhớ anh giúp Tiểu Hàn lau giày da. Lại nhớ dáng vẻ anh ôm mèo Đại Đại nằm ngủ trên sô pha. Cô khóc không ra tiếng, sau đó nói không nên lời nữa.
Doãn Quốc Hào lẳng lặng nhìn con gái, “Những thứ này, người đàn ông khác cũng làm được”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT