“Lúc đang đun dầu trong chảo, em tranh thủ thái rau, có thể do đun quá lâu, hoặc do em cho hơi nhiều dầu nên lúc em cho rau vào, cái chảo đột nhiên bốc cháy đùng đùng. Em nhất thời hoảng hốt, liền ném chảo vào trong bồn rửa bát. Vậy là hỏng luôn. Ừm, cũng không biết làm thế nào nữa, bồn rửa chén đen thùi lùi, nhiều chỗ còn bị lõm xuống.” Doãn Đình thành thật khai báo. Thật ra bồn rửa bát cũng bị bắt lửa, cô lấy vung nồi và giẻ lau liều mạng xông vào dập lửa. Tình tiết này bị cô lược bỏ, không kể lại với anh.
Cừu Chính Khanh day day thái dương: “Vậy còn đèn trần bếp thì sao?”
“Lúc đó em đang thái rau mà, trong tay đang cầm dao thái...” Giọng Doãn Đình càng nói càng nhỏ. Lúc đấy, cô hét lên rồi ném luôn con dao trong tay, sau đó nhấc cái chảo đang bốc cháy nghi nghút ném vào bồn rửa bát, tình hình lúc đó quả thật cô không dám nhớ lại.
“Em - ném - dao - thái - lên - trần - nhà - rồi - trúng - bóng - đèn?!”
Doãn Đình cúi đầu, cô còn làm cho khung đèn bằng nhôm có một vết hằn rất rõ nữa.
“...”
Cừu Chính Khanh bị sốc! Như vậy mà người và mèo vẫn còn sống sót mà không bị thương tích gì, đúng là phải cảm tạ trời đất. Anh nên nói gì bây giờ, anh phải suy nghĩ đã.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT