Quà mở ra rồi, quả thật là một cái khung ảnh. Trong khung có một tấm hình, chính là tấm Cừu Chính Khanh đứng nơi ngã tư đường quay đầu mỉm cười trong ngày Doãn Đình mời anh ăn cơm. Hình đã qua xử lí, vật và người xung quanh đều bị làm mờ đi, chỉ để lại dáng người cao lớn đầy khí chất tinh anh của Cừu Chính Khanh. Ánh nắng chiếu rọi, nụ cười của anh tự tin thoải mái, như được tắm gió xuân, cả tấm hình đều mang đến cảm giác ấm áp.
“Ảnh là em tự chỉnh sửa đó. Em thấy tấm này rất đặc biệt, lại hợp với khí chất và cảm giác anh mang lại cho người khác.” Doãn Đình nói.
Cừu Chính Khanh nhìn tấm hình, lại nhìn Doãn Đình. Anh nở nụ cười với cô, gật đầu nói, “Cảm ơn.”
“Tôi rất thích.” Anh nói: “Cảm ơn cô, tôi thật sự rất thích. Đây chắc là tấm hình đẹp nhất của tôi từ lúc sinh ra đến nay.”
Doãn Đình vô cùng vui mừng: “Anh thích là được rồi.”
“Vậy tôi sẽ để nó trên bàn làm việc.” Cừu Chính Khanh đặt khung ảnh bên cạnh máy tính, nhìn tấm hình lần nữa, lòng thấy ngọt ngào khó tả. Đây là hình ảnh của anh trong mắt cô, quả thực cũng không tệ. Chỉ trong chốc lát, sự tự tin của anh đã được tăng thêm.
“Vậy...” Doãn Đình vừa mở miệng đã bị Cừu Chính Khanh ngắt lời: “Ngồi đi!” Anh nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play