Lúc chuẩn bị bước đi, Cừu Chính Khanh tranh thủ quay đầu nhìn Thẩm Giai Kỳ, hình như cô ta không hề tức giận, tuy ánh mắt vẫn cứ dán chặt vào hai người họ, nhưng lại thực sự ngoan ngoãn ăn đồ ăn trong đĩa.
“Hai người là bạn bè?” Cừu Chính Khanh dẫn Doãn Đình xoay một vòng.
“Phải đó. Anh đừng nhìn cô ấy nói chuyện mang mùi thuốc súng mà hiểu lầm, thật ra con người cô ấy không xấu. Chẳng qua thích lấy việc đâm chọc vào vết thương người khác làm vui thôi, những lúc như thế thì hơi phiền một chút.”
“Vậy à?” Đổi lại là anh, nếu có người bạn như vậy chắc đã sớm trở mặt rồi? Tình bạn của phụ nữ Cừu Chính Khanh thật không hiểu nổi.
“Cảm ơn anh.”
“Ừ.” Cừu Chính Khanh gật đầu chấp nhận lời cảm ơn của Doãn Đình. Anh giúp cô giải vây, nhận nó cũng không có gì sai.
“Nhưng em quên mất anh là khúc gỗ biết nhảy.” Ý của câu nói này là nếu cô nhớ chuyện đáng mất mặt lần trước thì sẽ không nhận lời khiêu vũ với anh?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play