Vài phút sau, Doãn Đình không đăng bài mới cũng không tìm anh. Trên Weibo của Cừu Chính Khanh, dưới bài tâm đắc viết về công tác quản lí vô cùng nghiêm túc kia lại có thêm mấy bình luận mới, đa số đều oán trách anh vì đã xóa bức ảnh, có một bình luận viết : “Thì ra đàn ông khi xấu hổ lại đáng yêu đến thế. Bình luận này có không ít người nhấn nút “ thích ’’. Còn có người chia sẻ lại rồi viết: “Đúng đó!’’ Một người khác lại nói “Bài đăng dễ thương quá’’
Đúng là không thể xem tiếp được.
Trong đầu mọi người có đúng là não bộ của nhân loại không có?
Cừu Chính Khanh cũng không biết vì đâu mình lại thấy phiền não. Tắt Weibo, nhìn lại cốc nước mình vẫn chưa kịp rót. Anh đứng lên, đi về phía phòng trà nước. Lần này trên đường đi lại nghe loáng thoáng từ “xấu hổ’’, da mặt anh khẽ giật, hình như hơi nóng lên, anh nghĩ nhất định là do tức giận mà ra.
Uy nghiêm của Phó tổng anh chắc chắn vẫn còn!
Ngày hôm đó mãi cho đến lúc tan ca Doãn Đình cũng không tìm anh. Weibo của cô cũng không có bài đăng mới. Cừu Chính Khanh lại nhận được điện thoại của Thẩm Giai Kỳ, cô ta mời anh cùng đi du lịch vào dịp lễ Quốc khánh. Cô nói cả đám năm sáu người trai có gái có cùng nhau đi du lịch, đều là người trẻ tuổi, đều là người làm ăn chung, mọi người có thể làm quen với nhau, cùng nhau leo núi, câu cá, ra biển chơi.
Cừu Chính Khanh từ chối khéo, anh nói Quốc khánh mình phải làm thêm giờ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play