Nhưng Doãn Đình lại không hề để ý, cô nói: “Đó là vì sau khi sinh em thì mẹ yếu hẳn. Lúc mang thai em là lúc hai người họ bận bịu nhất, bố em không có thời gian cũng như tinh thần để chăm sóc cho mẹ, bản thân mẹ cũng rất bận rộn. Lúc nhỏ em cũng không phải đứa trẻ khỏe mạnh gì, sau đó là một vòng luẩn quẩn, mẹ vừa chăm sóc em, vừa chăm sóc chính mình, vừa phải làm việc. Thế là sức khỏe của mẹ ngày càng kém, công việc thì ngy càng nhiều.”
Doãn Đình dừng một chút, nhìn Cừu Chính Khanh, tiếp tục nói: “Bố em bảo đó đều là hậu quả của lòng tham. Ông nói thật ra tiền đủ tiêu rồi, có một đứa con cũng tốt rồi, nhưng mẹ cứ muốn có nhiều hơn. Muốn thành công trong sự nghiệp, muốn có thêm nhiều con cái. Nghĩ rằng cái gì cũng có càng nhiều thì càng tốt. Sau khi mẹ em ra đi, có nhiều hơn nữa cũng chẳng ý nghĩa gì.”
Cừu Chính Khanh không biết nên nói gì.
Doãn Đình lại nói: “Vì thế, sự nghiệp là sự nghiệp, cố gắng là cố gắng, nhưng cũng phải giữ gìn sức khỏe. Thật ra em cũng có thể hiểu hoài bão của các anh, nó cũng giống như sở thích, hứng thú của con người vậy, có một số người chơi mạt chược sẽ vui vẻ, có người thì thích đi du lịch, một số người vui khi được ca hát, còn các anh cảm thấy vui khi làm việc. Thật ra thế này cũng tốt, bản thân mình cảm thấy thoải mái là được. Nhưng thành công không có điểm dừng, giống như niềm vui vậy. Cảm thấy vui vẻ là được rồi, nhưng anh cứ ép buộc mình nói tôi phải vui hơn nữa, thế nào là vui hơn nữa, anh sẽ không tìm được đáp án chính xác đâu. Anh cứ tìm mãi, tìm mãi, đi rất xa mới nhận ra mình đã thấm mệt, đến lúc đó lại không gượng dậy nổi nữa, không phải sẽ chẳng còn niềm vui nào sao? Cho nên nói sức khỏe thật sự rất quan trọng, đừng tạo cho mình áp lực quá lớn. Anh và chị Zoe cũng vậy đó!”
Cừu Chính Khanh gật đầu tỏ ý mình đã hiểu. Nhưng Doãn Đình vẫn mở to mắt nhìn anh, Cừu Chính Khanh bất giác mở miệng đáp lại: “Được.”
Doãn Đình cười: “Thật ra thì em biết anh sẽ không để trong lòng đâu, giống như anh trai em nói, người hay giảng đạo lý là người đáng ghét nhất, em chỉ là muốn chia sẻ suy nghĩ với anh, như vậy vui hơn. Anh cũng đừng để bụng.”
“Tôi không để bụng đâu. Cám ơn.” Cừu Chính Khanh lại có một cảm giác kì lạ, hơi căng thẳng, lại không biết mình nên nói cái gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play