Nhưng đây không phải là tất cả. Em hy vọng co quyển thứ tư để tổng kết, ước mơ không nhất định phải tìm ở nơi xa, dù là ngồi xe buýt hai mươi phút đến gặp một người bạn, cũng là một chuyến đi có tình yêu trong đó. Thực hiện ước mơ không nhất định phải có nhiều tiền. Anh xem, Rừng Sâu Không Có Gỗ trước đây cứ nghĩ mình nghèo khó không xứng chạm vào dương cầm, nhưng cô ấy chi tiêu tiết kiệm, thật ra cũng có thể đăng ký học một khóa dạy đàn, không phải còn từng biểu diễn hoàn chỉnh một bài trước mặt mọi người đó sao. Đây chính là ước mơ của cô ấy. Không cao xa, nhưng đủ để cô ấy có thể hưởng thụ quá trình này ngay trong cuộc sống. Em thấy cô ấy tuyệt vời vô cùng. Còn Ngọt Ngào Có Vị Mặn nữa, gia đình không có tiền cho cô ấy học đại học, cô ấy mở một gian hàng nhỏ để buôn bán, sau đó hàng đêm dành thời gian tự học, kiên trì suốt tám năm. Tuy cô ấy không có văn bằng chứng nhận, nhưng cô ấy đã tự học hết giáo trình đại học, cô ấy cảm thấy ước mơ đã được thực hiện”.
Cừu Chính Khanh nhìn Doãn Đình, sự ấm áp trong lòng trào lên, anh thật sự rất yêu cô, cô là thiên sứ. Anh dang tay ôm cô vào lòng, Doãn Đình vẫn đang cố gắng thuyết phục anh: “Là thế đó, điều em muốn thể hiện chính là như thế, chỉ đơn giản là cảm nhận sự ấm áp. Không phải cứ thấy việc gì của người khác làm đều phải đi vạch lá tìm sâu, như thể tìm được điểm không tốt của người khác thì có thể chứng minh được mình tài giỏi vậy. Thế nào là nếu cô không có tiền thì sao nói được những lời đó? Thế nào là đàn như thế mà cũng không biết ngại? Thế nào là tự học xong rồi thì sao, vẫn phải bày hàng ra bán đó thôi? Thật ra, mọi người đều đang hưởng thụ cuộc sống của mình mà. Mỗi người đều có điều kiện không giống nhau, muốn những thứ khác nhau, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, bản thân đã cố gắng, đã hưởng thụ quá trình này, không phải rất tốt sao.”
Cừu Chính Khanh gật đầu.
Doãn Đình mang vẻ mặt mong đợi: “Thế nào? Anh thấy bản kế hoạch này được không? Thuyết phục được Tú không? Em có phân tích thị trường sách ảnh và cả nhu cầu tiêu thụ của Tú trong đó nữa”.
Cừu Chính Khanh suy nghĩ, Doãn Đình có chút căng thẳng.
Sau đó Cừu Chính Khanh nói: “Em có từng nghĩ sẽ tự mình thực hiện kế hoạch này không?”.
“Gì cơ?” Doãn Đình kinh ngạc, “Tuy em rất thích ý tưởng này, tổng biên tập bên nhà xuất bản cũng nói nó rất hay, nhưng dù sao cũng là cuộc thi của Tú, phải mượn sức của Tú thì mới có hiệu quả. Dù sao những cái tên này đều xuất hiện trong cuộc thi, những người hâm mộ cuộc thi đều biết, vậy mới có được hiệu ứng lan truyền”.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play