Doãn Đình không lên tiếng, cô không rõ Từ Đình nói những chuyện này với cô là có ý gì.
Từ Đình cũng không đợi Doãn Đình phản ứng, cô tiếp tục nói: “Hôm đó, tôi nhận được thông báo phỏng vấn của Tú, tôi ứng tuyển vào vị trí nghiên cứu thị trường. Tôi vốn định ở nhà lên mạng, không muốn tiếp tục đi phỏng vấn nữa. Tôi không muốn lại nghe lời từ chối, dù sao cũng sẽ bị loại thôi. Trong lúc vô tình, tôi thấy một người bạn chia sẻ bài đăng trên Weibo của cô. Tôi vẫn còn nhớ, lúc đó cô đã viết: Mùa đông mang đến giá lạnh, thân cây rũ cho lá lìa cành, nhưng vì sao, khi mùa xuân kéo về lá lại xanh? Đáp án của cô là: Bởi vì, dù là mùa đông lạnh giá hay thân cây cao ngạo, đều không thể ngăn cản lá xanh thể hiện cái đẹp của nó. Nó không có sự rực rỡ của hoa, cũng không có sự to lớn của cây, nhưng nếu không có nó, hoa và cây đều không hoàn mỹ. Chẳng điều gì có thể ngăn cản nó, vì nó vốn dĩ nên tồn tại. Chỉ cần cho nó chút ấm áp, nó sẽ gạt đi mọi trở ngại để thể hiện vẻ đẹp của mình.
Cô còn đính kèm một tấm ảnh, là hình chiếc lá xanh rất đẹp, một hình khác là chiếc lá đã vàng khô, cô vẽ trên đó một mặt cười cùng hai cánh tay lực lưỡng đang tạo dáng mạnh mẽ. Tôi có lưu lại hình đó, giờ nó vẫn đang là hình nền màn hình máy tính của tôi. Lần đầu tiên đọc, tôi thấy thật vô vị, nhưng tấm hình thì lại rất ý nghĩa. Sau đó tôi ngẫm nghĩ lại, cảm thấy những lời kia cũng rất hay. Những hình dung về lá rơi tôi từng thấy, đều là bi thương ảm đạm, chiếc lá rơi mạnh mẽ và có tinh thần như thế là lần đầu tôi thấy. Sáng hôm sau, tôi đã đi phỏng vấn. Tôi nghĩ, cả một chiếc lá cũng có sức sống mạnh mẽ như thế, tôi không nên suy sụp mà nên thử thêm lần nữa. Kết quả, tôi may mắn được nhận, sau đó làm cho Tú đến tận giờ”.
Doãn Đình hiểu rồi, cô gái Từ Đình này muốn an tủi cô. Doãn Đình cười khổ: “Cô Từ, cô được nhận là vì cô có năng lực, không liên quan gì đến chiếc lá cả”.
Từ Đình cười: “Tôi biết. Nếu một tấm hình lá rụng có thể đảm bảo tìm được việc thì làm gì có người thất nghiệp. Tôi muốn nói, những câu nói và hình ảnh lúc đó đã khích lệ tôi. Sau ngày hôm đó tôi bắt đầu theo dõi Weibo của cô, những thứ cô đăng đều rất thú vị, trước giờ tôi chưa từng thấy cô viết những lời phàn nàn, tức giận hay tiêu cực, cô lúc nào cũng vui vẻ, cũng viết chỗ này rất vui, cái kia rất đẹp, tóm lại chuyện gì cũng đều tuyệt vời. Tôiem xong tâm trạng sẽ thoải mái. Cứ nhìn nhận cuộc sống theo cách của cô, dù là nơi nào cũng sẽ thấy đẹp. Tôi rất ngưỡng một cô, rất thích cô.
Nghe Giám đốc của chúng tôi nói đến cuộc thi “Hành trình đi tìm ước mơ” này, người đầu tiên tôi nghĩ đến chính là cô. Cô từng đi rất nhiều nơi, viết rất nhiều bút ký du lịch, tôi thấy cuộc thi này đặc biệt thích hợp với cô. Sau này, nhìn tên cô trong danh sách một trăm năm mươi người được mời, tôi rất vui. Hôm qua, thấy cô trên mục giới thiệu, tôi cũng rất vui. Tôi còn nói với đồng nghiệp mình, tôi biết cô ấy, tôi dõi theo cô ấy lâu lắm rồi. Không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này, tôi nghĩ trong lòng cô nhất định rất khó chịu. Tôi biết Giám đốc của chúng tôi đã gọi điện cho cô rồi, chỉ với chức vị của tôi vốn không thể liên lạc với cô được. Nhưng tôi tìm cách lấy được số điện thoại của cô, tôi đặc biệt muốn nói cho cô biết suy nghĩ của mình, cho nên đã mạo muội gọi cho cô”.
“Cảm ơn.” Doãn Đình không biết nên nói gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play