Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 3: Thê Tử Duy Nhất


2 tháng


Chương 3: Thê Tử Duy Nhất

Edit: NHAL

Ta nhìn thấy cảnh này thì sợ hãi, cầm túi chạy ra khỏi quán cà phê, cảm giác nếu chậm thêm một giây, bản thân sẽ bị con quỷ phía sau tóm lấy.

Ta cuống cuồng chạy như điên về nhà, mẹ ta đi ra khỏi phòng bếp, trên người vẫn đeo chiếc tạp dề, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của ta, bà hoảng hốt đi tới.

“Tiểu Hoa, có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì? Sao sắc mặt con lại tái nhợt vậy?”

Bà vừa nói vừa kéo ta vào trong vòng tay ấm áp của bà. Cảm nhận được mùi hương quen thuộc phả vào chóp mũi, ta nghẹn ngào, nước mắt chảy dài.

“Mẹ… con đã ném cái vòng ngọc kia đi, nhưng nó… bằng cách nào đó, nó đã quay trở lại mà con không hiểu được. Vừa nãy mọi người ở trong quán cà phê đều rất kỳ lạ… con còn nhìn thấy Tiểu Hoàng bị vặn gãy cổ, nằm trên mặt đất rồi cứ cười hahaha với con, huhu, con rất sợ.”

Mẹ ta vừa nghe ta nói, mũi cũng hơi chua xót, cũng khóc theo ta. Ba ta tan làm về nhà thì thấy hai mẹ con đang ôm nhau khóc trong phòng, lập tức hoảng sợ.

“Tiểu Hoa, vợ, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Sau khi hai người bình tĩnh lại, ta kể cho ba mẹ nghe những chuyện xảy ra ở quán cà phê.

Sắc mặt của họ nhanh chóng tái nhợt xanh mét. Hình như ba ông đã biết gì đó, bây giờ chỉ thở dài: “Cuối cùng vẫn không thể trốn thoát sao…”

Sau khi ta minh hôn lúc 18 tuổi, hai năm qua ta đều có một cuộc sống yên ổn. Ngay cả sự việc đêm đó cũng dần mờ nhạt trong ký ức của ta, ta còn tưởng cơn ác mộng đó sẽ mờ dần theo thời gian.

Không ngờ một tháng vừa qua, những cơn ác mộng lặp đi lặp lại lại dày vò ta, khiến ta phải lục lại ký ức bụi bặm kia một lần nữa, trải nghiệm nó một lần nữa.

Sau sự việc hôm đó, ta không dám quay lại đó tiếp tục làm việc, cũng không dám gọi điện cho chủ quán. Ta ăn tối một mình và trở về phòng sớm hơn, chờ đợi  màn đêm buông xuống.

Đèn trong phòng khách vẫn sáng, ba mẹ ta ngồi trên ghế sô pha và xem tin tức buổi tối đang chiếu trên TV. Hai người ghé đầu vào nhau, giọng nói rất nhỏ nhẹ, ta cố gắng áp tai vào cửa, vẫn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.

“Chồng, làm sao đây, chẳng lẽ Diêm Vương gì đó, thật sự lại tới tìm Tiểu Hoa sao?”

“Haiz, chúng ta đã đưa con ra khỏi thôn làng, tới thị trấn này rồi. Hai năm qua vẫn luôn sống rất tốt, sao bây giờ lại xảy ra chuyện?”

Giọng nói thở ngắn thở dài của ba mẹ truyền đến tai ta, khiến mũi ta ê ẩm, vô thức chạm vào chiếc vòng tay Hồng Ngọc trên cổ tay, ngón tay chậm rãi lần theo hình dáng của chiếc vòng.

Đột nhiên, một luồng khí lạnh từ đâu lan ra, nhanh chóng xâm nhập vào lưng ta, có tiếng cười trầm thấp dễ nghe vang lên.

“Dung Hoa, vương hậu của ta, hai năm không gặp, nàng có nhớ ta không?”

Ta cảm nhận được một đôi bàn tay lạnh như băng thò vào trong áo len của ta, chạm vào làn da ấm áp của ta rồi di chuyển lên trên. Cuối cùng lại nắm lấy nơi không nên đụng vào, khiến ta hít một hơi thật mạnh.

“Nàng trưởng thành rồi.”

Hắn thì thầm vào tai ta, giọng nói mang theo ý cười với hơi thở lạnh lẽo. Cũng không biết hắn nói trưởng thành, cụ thể là chỗ nào trưởng thành.

Nhưng dù giọng điệu của hắn có ngả ngớn đến đâu, ta cũng không thể thả lỏng, cơ thể căng chặt, cứng đờ như đá, cảm giác sởn tóc gáy lan đến lòng bàn chân.

Môi ta run rẩy, quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông tóc dài đang ôm ta từ phía sau. Tóc hắn đen như mực, đeo một chiếc mặt nạ giống với chiếc mặt nạ ác quỷ Oni Nhật Bản, hai chiếc sừng dài nhọn ở trên chiếc mặt nạ đó.

Quần áo màu đỏ sẫm kết hợp với màu đen trông hơi giống thời cổ đại. Nhưng ta không có tâm trạng quan sát hoa văn trên quần áo của hắn, ta không nức nở, thương lượng với hắn: “Cầu xin anh, hãy tha cho tôi, tôi không có thứ anh muốn, tôi cũng không hề xinh đẹp.” Vì sao cứ theo dõi ta chứ.

Hắn hừ lạnh, bàn tay bắt đầu di chuyển, ngón tay liên tục di chuyển trên người ta, cho tới khi trượt xuống nơi bí mật bên dưới người ta. Ta bị hắn ép vào cánh cửa lạnh lẽo, cả người run rẩy.

“Xin anh…”

“Hừ, mạng của nàng đã là vương hậu của bổn vương, chỉ cần đeo chiếc vòng ngọc này, cả đời này nàng là người của bổn vương.”

Ta bị hắn đè chặt ở cánh cửa, nước mắt rơi xuống, cảm giác bồn chồn quen thuộc trong cơ thể khiến ta nhớ lại đêm sinh nhật 18 tuổi năm đó.

Hai tay ta nắm chặt cánh cửa, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng thở dài và tiếng nói chuyện của ba mẹ ngoài phòng khách. Nhưng ta không thể nói được câu nào, miệng ta như bị khâu lại, chỉ có thể để sắc quỷ liên tục trêu chọc cơ thể ta từ phía sau.

“Chấp nhận số phận đi.”

Mặt nạ lạnh băng dán chặt vào gáy ta, cặp mắt đồng thâm túy mang theo hơi thở chết chóc nhìn ta chằm chằm.

“Hai năm trước, nàng đã dâng mình cho ta, trở thành thê tử duy nhất của ta. Bây giờ nàng nghĩ phản kháng còn có tác dụng không?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play