Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 1: Thôn Nhỏ Minh Hôn


2 tháng


Chương 1: Thôn Nhỏ Minh Hôn

Ta là Dung Hoa, năm nay 20 tuổi, đang ở trong độ tuổi thanh xuân.

Tuổi thanh xuân này cũng không đẹp đẽ mấy, rất nhiều cơn ác mộng vô tận quấn lấy ta.

Quê cô ở một thôn trang nhỏ hẻo lánh trong núi, nơi đó dựa núi gần sông, nhưng lại lưu truyền một câu chuyện hoàn toàn trái ngược với phong cảnh tuyệt đẹp của thôn trang.

Nghe nói, thôn trang nhỏ nằm giữa ranh giới âm và dương.

Hơn nữa, lại tình cờ nằm ở vị trí “Quỷ môn”*

*Quỷ môn: Cánh cổng dẫn đến địa ngục.

Trong thôn có lão vu bà (phù thủy già) liên tục tẩy não người dân trong thôn. Cứ 5 năm một lần, họ phải đưa một xử nữ (cô gái còn trinh) vừa tròn 18 tuổi đến âm giới cho Diêm Vương. Nếu không, Diêm Vương sẽ nổi giận và mở quỷ môn, thả quỷ hồn và quái vật ra ngoài.

Người dân trong thôn tin vào lời đồn này mà không hề nghi ngờ, trong đó cũng bao gồm thế hệ cũ nhà ta, nhất là ông bà nội ta.

Nhớ lại cảnh trước khi một cô gái bị đưa vào một căn nhà nhỏ, khi mở nắp quan tài và đưa cô ấy ra, cả người cô ấy đầy những vết bầm xanh tím, đặc biệt là phần thân dưới của cô gái thảm đến mức không dám nhìn.

Lúc đó ta còn nhỏ nên không hiểu về những thứ ta vừa nhìn thấy, nhưng nó đã khắc sâu ở trong đầu ta. Tất nhiên, ta chưa bao giờ nghĩ đến, chuyện này sẽ đến lượt ta.

Minh hôn với Diêm Vương là một tập tục đã tồn tại hàng trăm năm qua ở thôn trang nhỏ. Vì bảo vệ bí mật này mà người dân trong thôn rất hạn chế tiếp xúc với người bên ngoài.

Mà ta lại may mắn trở thành lễ vật trăm năm, người duy nhất sống sót sau khi đã kết hôn cùng với Diêm Vương. Hầu hết những gái đã từng minh hôn với Diêm Vương đều đã chết ngay trong đêm tân hôn. Rất ít cô gái sống sót qua đêm đó, nhưng tất cả đều không sống quá một tuần.

Sau chuyện này, ba mẹ nhanh chóng đưa ta rời khỏi thôn, đi tới thành phố, tìm mọi cách để bảo vệ ta, chăm sóc ta, mong ta có thể quên đi chuyện đã xảy ra đêm đó.

Hai năm trôi qua, ta cho rằng bản thân có thể quên, có thể có một cuộc sống như người bình thường, nhưng ta không ngờ được chuyện xảy ra đêm đó sẽ trở thành một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc!

Cho dù giờ phút này ta đang đang ngủ gật ở trên máy bay cũng không thể thoát khỏi chúng. Mọi thứ đều rất là chân thật, cứ lặp đi lặp lại nội dung đó. Cảm xúc dịu dàng mà lạnh lẽo kia, cùng với những cơn đau nhức tê tâm liệt phế truyền đến từ phía dưới người ta…

Cùng với tiếng ồn phát ra từ bên ngoài căn phòng nhỏ tối tăm kia.

Những người dân mê tín trong làng hát vang ca khúc quỷ dị. Lúc ấy ta nghe thấy giọng hát kia rất khủng bố, đáng sợ, giai điệu quái dị, hình như còn có âm thanh của kèn xô na, còn có âm thanh đọc chú ngữ của lão vu bà, còn có tiếng la hét của ba mẹ ta.

Cuối cùng, khi máy bay hạ cánh, ta hồn xiêu phách lạc* bước xuống khỏi máy bay, rời khỏi sân bay, được chào đón bởi cái ôm ấm áp của mẹ.

*Hồn xiêu phách lạc: mất hết tinh thần và sinh lực do sự sợ hãi.

“Tiểu Hoa, cuối cùng con cũng về, chuyến đi chơi ở nước ngoài của con thế nào? Có vui không?”

Dường như bà nhận ra điều gì đó, nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của cô, bà lo lắng nắm chặt tay ta. Biết ta vẫn còn bị ảnh hưởng bởi cái bóng đen kinh hoàng đêm đó, bà ôm ta vào lòng.

“Tiểu Hoa, con phải tin rằng trên thế giới này không hề có ma quỷ. Chuyện đêm đó… Mẹ xin lỗi, đó là lỗi của mẹ. Lúc ấy ba mẹ đã không thể bảo vệ con.”

Không biết ai là người đã đặt ra quy định này trong thôn, tất cả các cô gái sinh ra trong làng, một khi tròn 18 tuổi, họ phải về quê để làm lễ trưởng thành.

Ai biết được, nó đã trở thành sự khởi đầu cho những cơn ác mộng của ta . Ba mẹ ta biết về chuyện minh hôn, nhưng vì lúc đó, trong thôn cũng có một cô gái 18 tuổi như ta, ông bà nội cũng đã nói sẽ không đến lượt ta.

Nhưng cuối cùng, số phận vẫn khiến ta trở thành người không may mắn. Ba mẹ ta bị một nhóm dân làng bắt giữ, còn ta bị một nhóm phụ nữ bắt mặc quần áo lên, mắt được che phủ bằng một chiếc khăn voan màu trắng, bị trói trong quan tài, đưa đến căn nhà tăm tối, nơi không biết bao nhiêu cô gái 18 tuổi đã chết.

Thời gian trôi qua, cho đến khi lão vu bà ngừng niệm chú thì dân làng mới buông tha cho ba mẹ ta. Họ vội vã xông vào căn nhà và cứu ta ra khỏi quan tài.

Họ nhìn thấy ta trong một chiếc váy cưới màu trắng lộn xộn, cánh tay và bắp đùi trắng nõn đầy vết bầm tím, tóc tai rối bù, chiếc khăn voan màu trắng phủ đầy nước mắt, vô cùng đau lòng.

Khi mẹ ta nhìn thấy ta vẫn còn sống, bà lập tức ôm ta bật khóc. Ba ta oán hận nhìn người thân và dân làng, sau đó quyết tâm đưa ta ra khỏi làng mãi mãi, không bao giờ về đây nữa.

Mà lúc đó, ta bị dọa đến choáng váng sợ hãi, hai mắt đăm đăm nhìn ra ngoài, tâm trí bay vào không gian.

Trên cổ tay ta đeo một chiếc vòng tay ngọc bích màu đỏ tươi, trên ngọc bích khắc hình bông hoa mọc ở bờ sông Hoàng Tuyền — hoa Mạn Châu Sa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play