Sau khi tỉnh lại cảm giác đầu tiên mà Phong Lâm Vũ có thể nhận ra là cơn đau choáng váng trên đỉnh đầu và vệt máu đã khô bết dính lại ở những thớ tóc của mình.
Gian phòng chỉ nhận đủ ánh sáng từ một chiếc bóng đèn dây tóc treo trên cao khiến cho không khí xung quanh vô cùng bí bách và toát lên mùi ẩm thấp hoen mốc.
Phong Lâm Vũ cố gượng ngồi dậy nhưng phát hiện toàn thân mình đã bị trói giữ bởi dây xích dày cộm nặng trịch,hắn càng cố di chuyển thì dây xích lại càng siết chặt để lại những vết hằn rướm máu trên da.
Khi còn đang vùng vẫy tìm cách thoát khỏi nơi giam giữ thì Phong Lâm Vũ đã nghe thấy tiếng bước chân người bước đến thật gần.
Không phải phán đoán hay chờ đợi lâu chẳng mấy chốc Đặng Thiên đã bước đến trước mắt hắn vừa rít từng hơi thuốc dài vừa nhếch môi cười:
- Đệch mẹ mày thả tao ra!Mày bắt nhốt giam giữ tao ở nơi khỉ gió nào thế hả?
Đặng Thiên ghé sát vào mặt Phong Lâm Vũ phà ra một làn thuốc rồi nở nụ cười nửa miệng:
- Đây là mật thất được thiết kế riêng biệt của tao!Cũng là nơi tao lưu giữ chất cấm một cách an toàn nhất!
Phong Lâm Vũ há hốc mồm đầy kinh ngạc:
- Chất…Chất cấm?Mẹ kiếp Đặng Thiên mày dám giấu cha tao buôn bán ma túy sao?
Đặng Thiên liền cười lớn:
- Có cái đéo gì mà không dám?Lợi nhuận từ việc buôn bán ma túy của tao trong suốt những năm qua dư sức mua hàng loạt bất động sản trải dài khắp Châu Á!Con đường kiếm tiền dễ dàng và nhanh chóng như vậy sao tao lại không bỏ vốn liếng ra đầu tư chứ?Mày nghĩ dựa vào đồng lương ba cọc ba đồng của chức vụ phó tổng giám đốc Khải Hoàng cha mày bố thí cho tao hàng tháng có thỏa mãn được tham vọng khuếch trương tài sản của tao hay không?
Phong Lâm Vũ vẫn chưa hết ngỡ ngàng:
- Tao sẽ vạch trần tất cả bộ mặt thật của mày trước mặt cha tao!Mày ngoài việc lập mưu hèn kế bẩn chia rẻ tao và Châu Tuệ còn kinh doanh trái phép ma túy!Đặng Thiên!Còn việc bỉ ổi nào mà mày chưa làm qua không?
Đặng Thiên ghì sát thớ tóc trên đỉnh đầu Phong Lâm Vũ kéo đến gần mình rồi thì thầm vào vành tai hắn:
- Tao chỉ còn thiếu giết người nữa thôi!Và tao đang muốn thực hiện điều đó với mày đây!Mày cũng dẹp bỏ ý định sẽ mách lẻo với lão già ấy đi!Mày nghĩ mày còn cơ hội sống sót ra khỏi đây sao?
Phong Lâm Vũ nhổ nước bọt vào mặt Đặng Thiên quát lớn:
- Thằng chó này!Bao nhiêu năm nay tao vẫn xem mày là đứa em thân thiết và đối xử với mày tốt hơn cả em trai ruột!Hà cớ gì mày lại ghim hận mà nhắm vào tao như thế?
Đặng Thiên bình thản đáp:
- Ngay từ khi mày sinh ra là Đại thiếu gia của tập đoàn Khải Hoàng thì tao đã ghi tên mày vào danh dách đen cần phải loại bỏ rồi!Bao nhiêu năm nay tao âm thầm vạch ra từng kế hoạch chỉ để loại bỏ cái gai trong mắt là mày thôi!Và may mắn là với cái chỉ số IQ đần độn của mày đã giúp tao thực hiện thành công những kế sách ấy trong cả một thời gian dài mà không để lại cho mày chút mảy may nghi ngờ nào!
Phong Lâm Vũ nghiến giọng hỏi:
- Mày nói thế là có ý gì?Mày từ nhiều năm nay đã âm thầm bày mưu tính kế hãm hại tao?
Đặng Thiên thản nhiên thừa nhận:
- Nói chính xác là tao đã lập kế hoạch đưa mày vào bẫy cách đây bốn năm trước!Tao cố tình rủ rê mày đua xe môtô phân khối lớn chỉ để tạo sự mâu thuẫn giữa cha con mày thôi!Tiếp theo đó hạ lệnh cho A Tứ đưa Tiệp Trân tiếp cận mày và biến cô ta thành đấng cứu thế để suốt đời này mày phải ghi lòng tạc dạ!Sao hả?Đến giờ này mày vẫn nghĩ Tiệp Trân đối với mày tình sâu nghĩa nặng hay sao?Toàn bộ chi phí nhập viện thuốc men điều trị của mày năm đó đều do một tay tao chi trả!Tiệp Trân chỉ là con rối để tao giật dây điều khiển phía sau thôi!
Phong Lâm Vũ nghiến răng đầy căm phẫn:
- Đặng Thiên!Tao không ngờ sự xuất hiện của Tiệp Trân đều do một tay mày sắp đặt!Mày làm mọi cách khiến cô ta trở thành ân nhân cứu mạng tao tạo dựng lòng biết ơn nơi tao chỉ để dễ điều khiển thao túng tao sau này!
Đặng Thiên phá lên cười:
- Nói đúng lắm!Và tao đã thành công!Bốn năm sau gặp lại mày vẫn canh cánh lòng biết ơn với Tiệp Trân mà tự mình đưa chân vào cái bẫy tiếp theo của tao!Vốn dĩ tao muốn Tiệp Trân trở thành chất xúc tác ly gián cuộc hôn nhân của mày và Châu Tuệ nhằm chọc giận lão già kia khai trừ tên mày ra khỏi sổ hộ khẩu!Tao cũng không ngờ cuộc hôn nhân của mày chỉ là bản hợp đồng kéo dài trong hai năm!Khi mọi thứ còn chưa được như ý tao muốn thì vợ chồng mày đã tan đàn xẻ nghé cả rồi!
Phong Lâm Vũ trợn mắt hét lớn:
- Thằng vô sỉ!Không ngờ mày còn sử dụng đến phụ nữ làm quân cờ trong kế hoạch của mình!Đường đi nước bước mày đều có sự tính toán cả rồi!Chỉ là tao có mắt như mù mới luôn xem mày là em trai thân thiết trong suốt những năm qua!
Đặng Thiên vỗ qua vỗ lại trên mặt của Phong Lâm Vũ rồi nhếch miệng cười khinh nhạo:
- Sao hả?Bất ngờ lắm chứ gì?Mày luôn tôn sùng Tiệp Trân và xem ả như là đóa bách liên hoa thanh cao tinh khiết!Mày có biết tao và Tiệp Trân đã quen nhau được 7 năm rồi không?Nói chính xác là trước khi qua tay mày thì tao đã chơi ả ta đến thủng cả âm đ*o rồi!Phong Lâm Vũ!Cuộc hôn nhân của mày và Châu Tuệ cũng vì Tiệp Trân mà đổ vỡ!Tao thấy mày thật là đáng thương quá đi thôi!
Phong Lâm Vũ cố vùng ra khỏi đống dây xích lao vào phía Đặng Thiên đầy căm phẫn:
- Thằng chó chết!Cũng vì kế ly gián của mày mà tao hiểu lầm và gây tổn thương cho Châu Tuệ!Tao giết mày!Thằng chó!Tao giết mày!
Đặng Thiên giáng hai bạt tai thật mạnh vào mặt Phong Lâm Vũ rồi nghiến giọng:
- Sắp chết đến nơi rồi dưỡng sức để thở đi!Mày đừng kêu la phản kháng vô ích nữa!Mật thất tao thiết kế có hệ thống cách âm và bảo mật rất cao!Không còn ai có thể vào đây cứu mày được đâu!
Sau khi nhận hai cú bạt tai với tốc lực khủng khiếp từ Đặng Thiên thì khuôn miệng Phong Lâm Vũ giờ đây đã ngập ngụa máu tanh tưởi.
Hắn vẫn trừng mắt nhìn về thằng em họ đang ra sức ngược đãi mình bằng tất cả sự căm hờn:
- Đặng Thiên!Mày làm tất cả những điều vô sĩ bẩn thỉu nhất chỉ vì muốn loại trừ tao ra khỏi Khải Hoàng thôi sao?
Đặng Thiên nhếch mép đáp:
- Khi nãy tao đã nói rõ rồi còn gì?Chỉ khi nào mày không còn là Đại thiếu gia của Khải Hoàng thì toàn bộ gia sản mới thuộc về tao!Thứ đầu óc bả đậu như mày thì làm được trò trống gì chứ?Chỉ có tao mới đủ tư cách là người thừa kế duy nhất của Khải Hoàng!Sau khi loại bỏ hòn đá ngáng đường là mày thì tao sẽ tiến lên đỉnh cao nhất của danh vọng!Phong Lâm Vũ!Mày sinh ra chỉ để thất bại thôi!
Phong Lâm Vũ nhếch môi cười khinh miệt:
- Vậy thì mày còn chần chừ gì nữa mà không ra tay giết chết tao đi?Từ khi nghe tin Châu Tuệ qua đời tao đã không còn thiết sống nữa rồi!Tao chỉ hận là không thể trả được thù cho cô ấy và không thể đem mày chết cùng một huyệt với tao thôi!
Đặng Thiên phá lên tràng cười dài:
- Gấp gáp làm gì?Tao vẫn muốn chơi đùa với mày thêm một thời gian nữa!Chết thì dễ rồi nhưng sống không bằng chết mới là cực hạn của sự khổ đau!Tao rất thích thú được quan sát nét mặt run rẩy và từng tiếng thoi thớp của con mồi ngày qua ngày chết lần chết mòn trong tay mình!Phong Lâm Vũ!Hãy chơi trò này cùng tao nhé!
Phong Lâm Vũ gào lên đầy oán hận:
- Đặng Thiên!Mày đúng là thằng vô sĩ bệnh hoạn!Mày giết tao đi!Giết tao chết đi!Tao thoát khỏi nơi đây thì sẽ tự tay mình băm vằm mày ra thành trăm mảnh!
Đặng Thiên đá liên tiếp vào bụng của Phong Lâm Vũ trừng mắt quát:
- Đệch mẹ tao đã nói rồi!Trò chơi mèo vờn chuột của tao chỉ vừa mới bắt đầu thôi!Đợi đến khi tao chán rồi sẽ tự lấy cái mạng chó của mày!Mày đếch có cần phải liên tục van xin được chết như thế!
Đặng Thiên sau khi đánh đấm mỏi tay lên người Phong Lâm Vũ thì dừng lại,đưa hai tay chỉnh lại cổ áo rồi nở nụ cười nửa miệng:
- Mày cứ nằm ngoan ngoãn dưới mật thất này làm con mồi trong trò chơi của tao!Hàng ngày tao sẽ đến đây cung cấp ít nước uống cầm hơi cho mày!Đại thiếu gia số một Bắc Kinh cái đéo gì khi thất thế cũng chỉ là con chó ngoi ngóp còn lại chút hơi tàn thế thôi!
Nói dứt lời thì Đặng Thiên cười phá lên tràng dài rồi quay gót rời đi.
Sau khi nhận liên tiếp những cú đấm đá kinh hoàng từ Đặng Thiên thì Phong Lâm Vũ chỉ có thể nằm bất động không còn sức để cựa mình trong sợi xích trói chặt cùng toàn thân bê bết máu.
Khi những lớp mặt nạ trên gương mặt của Đặng Thiên được trút bỏ hoàn toàn cũng là lúc Phong Lâm Vũ bàng hoàng chợt nhận ra từ trước đến giờ mình đều là con cờ trong tay của kẻ khác mặc sức cho kẻ khác thao túng tự đưa chân bước vào ma trận mà không chút mảy may nghi ngờ.
Phong Lâm Vũ đau đớn khi nghĩ về Châu Tuệ và tất cả những việc làm sai trái mình đã gây ra khiến cô phải chịu nhiều tổn thương và nhận lấy cái chết thật bi thảm.
Hắn gào khóc trong sự ân hận tột cùng rồi tự đập đầu mình thật mạnh đến khi nền đất loang đầy những vệt máu đỏ thẫm:
- Châu Tuệ!Tha lỗi cho anh!Là do anh quá ngu ngốc không nhận ra những thủ đoạn của bọn chúng!Tha lỗi cho anh!
Phong Lâm Vũ tự dập đầu xuống đất liên tục đến khi đầu óc choáng váng nằm sóng soài trên vũng máu tanh thì hắn lại rơi vào trạng thái mơ hồ.
Trong mơ hắn nhìn thấy Châu Tuệ đang đứng quay lưng về phía mình,Phong Lâm Vũ vội chạy đến ôm chặt lấy cô vào lòng không ngừng thổn thức:
- Châu Tuệ…Em đã quay về bên anh rồi…Anh nhớ em…Anh nhớ em lắm…Em đừng rời xa anh thêm một lần nào nữa!Hãy ở lại bên cạnh anh…
Khi Phong Lâm Vũ không ngừng tha thiết van nài thì chỉ thấy Châu Tuệ quay lại và nở nhẹ nụ cười trên môi trong thoáng chốc tan biến trước mắt hắn thành ngàn ảo ảnh vụn vỡ mà không thể đưa tay níu lấy.
Phong Lâm Vũ bừng tỉnh khỏi cơn ảo mộng nhưng trên khuôn miệng vẫn không ngừng thét gào trong vô vọng:
- Châu Tuệ!Em đừng đi!Đừng bỏ lại anh!
Đáp lại lời khẩn cầu của Phong Lâm Vũ chỉ là không gian vắng lặng giữa bốn bức tường giam lạnh lẽo dưới lòng mật thất.
Nước mắt Phong Lâm Vũ hòa vào dòng máu tanh mà lăn dài trên gương mặt,hắn ước gì sự thật Châu Tuệ đã mãi mãi rời xa hắn chỉ là một cơn ác mộng.
Hắn ước gì những nỗi đau đớn mà hắn đang phải trải qua chỉ là cơn ác mộng thoảng qua để khi sớm ban mai vừa thức giấc hắn lại được nhìn thấy nụ cười của Châu Tuệ và ôm siết lấy cô thật chặt trong vòng tay mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT