Không biết là do tổ tiên phù hộ hay do thế lực thần kỳ nào đó mà thư ký Hạ đã đưa được Châu Tuệ về đến trang viên Châu gia thuận lợi và an toàn.
Thư ký Hạ vội dìu lấy Châu Tuệ bước ra xe trở vào nhà.
Lúc này Châu Tuệ đã say đến mê man cùng những bước đi vô cùng loạng choạng khiến thư ký Hạ dìu dắt càng nặng nề và khó khăn hơn.
Bước vào trước sảnh trang viên thì cánh cửa chỉ khép hờ.Thư ký Hạ liền gọi vang lên:
- Có ai ở bên trong không ạ?
Không nghe thấy tiếng hồi đáp thì thư ký Hạ tiếp tục đập tay mạnh vào cánh cửa:
- Có ai ở trong nhà không ra giúp tôi đưa Châu tổng vào với ạ!
Lúc này Phong Lâm Vũ từ trên lầu bước xuống trông thấy thế liền đáp:
- Ra ngay đây!Sao lại ồn ào thế chứ?
Đến khi bước ra mở toang cánh cửa thì đập vào mắt Phong Lâm Vũ là hình ảnh Châu Tuệ say khướt đang ngã quỵ trên tay của nữ thư ký.Hắn lập tức tiến đến phụ giúp thư ký Hạ dìu Châu Tuệ vào ngồi vào ghế sofa tiện thể không khỏi thắc mắc hỏi:
- Sao cô ấy lại uống say như vậy?
Thư ký Hạ vội đáp:
- Khi tôi đến đón thì Châu tổng đã say như thế rồi ạ!
Phong Lâm Vũ khẽ chậc lưỡi không biết vì nguyên nhân gì đã khiến Châu Tuệ trở thành bộ dạng say sưa bí tỉ không biết trời trăng gì như thế này.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đưa Châu Tuệ về đến nhà thì thư ký Hạ xin phép cáo lui.
Phòng khách hiện tại chỉ còn Phong Lâm Vũ và Châu Tuệ.Phong Lâm Vũ đưa tay vỗ nhẹ lên mặt cố lay Châu Tuệ thức giấc:
- Này tỉnh táo lên đi chứ!Cô làm gì mà uống say như thế hả?
Đáp lại câu hỏi của Phong Lâm Vũ là thái độ yên lặng ngồi gục đầu với từng hơi thở phà ra hơi rượu nồng nặc của Châu Tuệ.
Phong Lâm Vũ thở một hơi dài rồi rời khỏi phòng khách trong ít phút,khi hắn trở lại đã cầm theo chiếc khăn mặt trên tay.
Phong Lâm Vũ dùng khăn mặt áp lên gương mặt chầm chậm lau cho Châu Tuệ không quên càu nhàu:
- Thế mà bảo vì tôi sẽ cai uống rượu!Tin lời cô chẳng thà tin là heo nái biết leo cây!
Ngay lúc này Châu Tuệ chợt nhăn mặt rồi nôn thốc hết lên người Phong Lâm Vũ khiến hắn la lên oai oái:
- Châu Tuệ!Là cô cố ý đúng không?
…
Phong Lâm Vũ bế thốc Châu Tuệ vào phòng tắm.Cả người cô và hắn đều bẩn cả rồi!Mùi nôn ọe từ cô vương lên khắp người khiến hắn vô cùng khó chịu.
Đáng nhẽ việc thay đồ tắm táp cho Châu Tuệ thì Phong Lâm Vũ có thể nhờ vả thím Trương.
Xúi quẩy thế nào tối nay thím ấy đã vào bệnh viện thay Châu Tuệ chăm nom bà Lạc Hà nên cuối cùng hắn lại phải đảm đương những việc như thế này.
Phong Lâm Vũ đang nghiên cứu cách thức tắm rửa cho mình và Châu Tuệ như thế nào nhanh gọn nhất thì chợt nhìn về chiếc bồn tắm King size gần đó và đã có được gợi ý.
Bây giờ trời đã dần khuya và người ngợm của hắn và Châu Tuệ đều dơ bẩn thế này mà dùng vòi hoa sen tắm thì sẽ mất rất nhiều thời gian với cả hắn cũng không quen cách thức tắm táp tỉ mỉ như thế dành cho người khác.
Chỉ còn cách thả Châu Tuệ cùng hắn vào ngâm bồn tắm là phương án hợp lý nhất khi vừa sạch sẽ lại vừa tiết kiệm được thời gian.
Phong Lâm Vũ vặn nước đầy bồn tắm,thả thêm vài cục xà phòng tạo bọt rồi bắt đầu cởi bỏ những lớp quần áo trên người Châu Tuệ.
Đây không phải là lần đầu hắn trông thấy cô khỏa thân nhưng đối mặt cô và làm những động tác như thế này khiến hắn không khỏi cảm giác rung động khó tả.
Phong Lâm Vũ chợt nhận thấy tiếng trống ngực mình đang đập rất nhanh,nhanh đến nổi hắn không thể kiểm soát.
Cơ thể nuột nà không mảnh vải che thân của Châu Tuệ cứ thế hiện lên trước mắt hắn không che đậy như thách thức niềm khao khát nguyên thủy nhất đang trỗi dậy lúc này.
Phong Lâm Vũ tự vỗ mạnh lên mặt mình mấy cái để trấn tĩnh.Hắn cho rằng mình quá ngớ ngẩn rồi!Hắn không thể nào làm việc có lỗi với Tiệp Trân kể cả trong suy nghĩ như thế được!
Phong Lâm Vũ vội bế Châu Tuệ thả vào bồn tắm trước,sau đó hắn cũng cởi bỏ quần áo sang một bên mà bước vào cùng ngâm mình với Châu Tuệ.
Dù chỉ là tình huống bất đắc dĩ nhưng không khác nào đang cùng nhau tắm uyên ương như những cặp vợ chồng hạnh phúc.
Điều này khiến cho Phong Lâm Vũ ngượng đỏ mặt.Nếu Châu Tuệ không say sưa bí tỉ đến thế thì hắn cam đoan tình cảnh cả hai cùng nhau trần trụi ngồi ngâm bồn tắm thế này một ngàn năm cũng không thể xảy ra!
Phong Lâm Vũ dìu Châu Tuệ ngồi tựa lưng vào thành bồn tắm đối diện với mình.Đưa tay dùng bọt xà phòng đánh tan lên khắp cơ thể chà xát cho cô.
Nhận ra những tác động lên cơ thể lúc này khiến cho Châu Tuệ không ngừng dùng tay quờ quạng làm bọt xà phòng văng tứ tung cả lên.Phong Lâm Vũ thấy thế bèn chậc lưỡi:
- Cô đừng quấy nữa để tôi giúp cô tắm nhanh còn thay đồ kẻo cảm lạnh bây giờ!
Châu Tuệ vẫn tiếp tục vung tay quơ quào trong vô thức,chẳng mấy chốc đã vô tình chạm đến thứ gì đó bên dưới của Phong Lâm Vũ khiến hắn phát hoảng la lên:
- Châu Tuệ!Cô ngồi yên một chút được không?
Lúc này thì Phong Lâm Vũ phải dùng tay ghì lấy tấm lưng của Châu Tuệ để cô áp sát vào thân thể mình không thể cựa động được nữa.
Ở cự ly gần thế này không khó để Phong Lâm Vũ phát hiện ra những vệt đỏ in hằn lên chiếc cổ trắng ngần của Châu Tuệ.
Phong Lâm Vũ nheo mắt lại đầy hoài nghi,vết đỏ ấy rõ ràng là dấu hôn của việc tiếp xúc thân mật.Vậy rốt cuộc Châu Tuệ vừa trải qua những việc gì và kẻ nào đã để lại những dấu hôn đỏ rải rác trên người cô?
Không biết rõ nguyên nhân vì sao Châu Tuệ lại mang trên người những vết tích đầy ám muội nhưng Phong Lâm Vũ khi nhìn vào những dấu hôn ấy thì lại cực kỳ dấy lên cảm giác khó chịu thắt chặt nơi lồng ngực.
Hắn thực sự muốn dùng dao mà rạch nát đi những dấu hôn ấy ngay lập tức!
Hắn không biết mình khó chịu vì điều gì?Là cảm giác chướng mắt nhất thời hay chính là sự ghen tức đang xâm chiếm lúc này?
Phong Lâm Vũ tự hỏi nếu hắn đã cự tuyệt Châu Tuệ đến vậy thì cho dù cô phát sinh quan hệ hay có những hành động thân mật với người đàn ông nào khác thì liên quan gì đến hắn kia chứ?
Hắn chỉ cần biết là mình đang yêu Tiệp Trân và cần sự chung thủy của cô ta là đủ!
Còn riêng với Châu Tuệ thì sao?Hắn có tư cách gì để ghen tuông khi từ đầu đến cuối chính hắn luôn thẳng thừng từ chối và đẩy cô ra xa mình như vậy?
Phong Lâm Vũ nhếch môi cười khi cho rằng bản chất của Châu Tuệ không hề đơn giản như hắn vẫn nghĩ.Một mặt nói lời yêu thương hắn nhưng mặt khác lại có những mối quan hệ mờ ám.Hắn cho rằng mình may mắn khi không bị những lời yêu thương từ Châu Tuệ làm mờ mắt dẫn đến việc làm những chuyện có lỗi với Tiệp Trân.
Cảm giác phẫn uất chợt dâng lên khi Phong Lâm Vũ hình dung Châu Tuệ đang cố tình đem chuyện tình cảm dẫn dụ và xem hắn là một trò đùa vui.Thế mà có lúc hắn đã suýt nữa cảm động và tin rằng tình cảm cô dành cho hắn là sự thật.
Nhìn bộ dạng say khướt của Châu Tuệ lúc này thật khiến hắn muốn đè nghiến cô dưới thân mình mà trừng phạt vì sự trơ trẽn hai mặt ấy.
Tuy không thể làm chuyện có lỗi với Tiệp Trân nhưng Phong Lâm Vũ vẫn muốn trêu đùa Châu Tuệ một lúc để hả cơn ghen tức lúc này.
Hắn nắm lấy tay Châu Tuệ đặt lên gậy th*t phía dưới của mình rồi thì thầm bên tai:
- Châu Tuệ!Cô có biết mình đang sờ lên thứ gì không?
Đáp lại lời Phong Lâm Vũ chỉ là sự yên lặng gật gù trong men say từ Châu Tuệ.
Phong Lâm Vũ ôm sát thân thể Châu Tuệ vào người mình,đưa mũi hít hà lấy chiếc gáy đang ngập trong những bóng xà phòng mà thầm thì:
- Châu Tuệ!Giúp tôi sung sướng một chút!
Phong Lâm Vũ áp tay Châu Tuệ vào gậy th*t của mình rồi điều khiển sốc lọ tùy ý.
Hắn rên rĩ bên tai Châu Tuệ những âm thanh thỏa mãn khi gậy th*t của mình đang nằm gọn trong lòng bàn tay ấm nóng của cô và mặc sức cho hắn tùy ý điều khiển các thao tác từ nhẹ nhàng đến kích thích mạnh mẽ.
Sau một lúc thì Phong Lâm Vũ gầm lên phóng thích tinh dịch ra bên ngoài dính nhớp lên lớp xà phòng nổi trôi theo làn nước ấm trong bồn tắm.Hắn vòng tay ôm lấy thân thể của Châu Tuệ tận hưởng cảm giác đê mê còn vương vấn lại.
…
Phong Lâm Vũ bế Châu Tuệ về giường ngủ sau khi cùng cô ngâm bồn tắm.Hắn đã lau khô người và mặc tạm áo choàng ngủ cho cô.
Sau khi hắn đắp lại chăn cho Châu Tuệ và định quay đi thì lúc này cánh tay cô lại nắm chặt hắn không buông.
Phong Lâm Vũ thấy thế liền thở dài:
- Châu tiểu thư còn muốn gì nữa đây?Tôi đã hầu hạ cô tắm rửa thay đồ cả rồi còn gì?
Giọng Châu Tuệ yếu ớt khẽ vang lên:
- Phong…Lâm…Vũ…Đừng đi…
Nhìn thấy bộ dạng Châu Tuệ trở nên yếu đuối đến thế này Phong Lâm Vũ cũng không nỡ cất bước.Hắn thở dài rồi nằm cạnh bên đem chăn phủ ấm lên hai cơ thể rồi ôm lấy cô dỗ dành:
- Ngoan!Khuya rồi!Ngủ đi!
Những tiếng nấc nghẹn ngào của Châu Tuệ lúc này khiến Phong Lâm Vũ chợt sửng sốt.
Trong cơn say cô lại không ngừng rơi nước mắt đến ướt đẫm gối.
Phong Lâm Vũ đưa tay lau dòng nước mắt trên gương mặt Châu Tuệ rồi khẽ hỏi:
- Sao lại khóc thế này?Ai ức hiếp cô?
Châu Tuệ mơ màng đáp:
- Phong…Phong Lâm Vũ…
Phong Lâm Vũ khẽ cau mày:
- Tôi mà ức hiếp được cô sao?Cô lợi hại như vậy kia mà!
Một lúc lâu sau đó thì Châu Tuệ mới ngủ say trong vòng tay của Phong Lâm Vũ.
Nhìn gương mặt ửng đỏ vì say rượu của Châu Tuệ lúc này Phong Lâm Vũ lại càng không thể nào quên đi những dấu hôn trên cổ cô trước đó.Hắn khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc rồi thì thầm bên tai cô:
- Châu Tuệ!Tốt nhất là cô đừng giở trò gì sau lưng tôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT